Thơ Nguyễn Đức Dũng
Ký ức nắng
Khi mà em như một nỗi nhớ làng
anh quắt quay xanh
lòng bằng bãi sông ngày không đủ nắng
cứ xao xác bến bờ rất vắng
về nhâm nhi cái buồn
như thể món ngon riêng!
Khi mà ta hai phía lạc hai trời
bước lạc giang hồ không kiếm vỗ
Anh con diều đứt dây lắc đầu không hứng gió
kỷ niệm tóc hoe nắng cũ vàng đến thế
rưng rức thời để chỏm xa mù duyên lứa
giạt về đâu.
Chiều đó chỉ tay thề xanh tận mai sau
có nắng rất vàng.
Rất vui!
làm chứng.
Và gió nữa.
Chỉ sông không nói gì,
sông chảy miên man...
Giờ thì em bằng một nỗi nhớ làng
vai ta đầy mưa
tóc ta đầy nắng
Bờ sông ngày xưa chỗ ngồi rất vắng
hết lở lại bồi
ký ức xa xăm...!
Những cánh tay sưa
những cánh tay sưa cũ kỹ vẫy lên trời
thuở Tam Kỳ dễ thương và chật
mây vàng xưa bay về đâu?
hương vàng xưa thơm về đâu
đến gió Tam Kỳ cũng mang hình của phố
gió ngã ba
chảy theo những con đường
gió Nam Ngãi xuôi Nam ngược Bắc
gió Nguyễn Hoàng bịn rịn còi sương
mưa Tam Kỳ buồn mà nhắc nhớ
tạt hiên nhà ướt lạnh câu văn
mưa khu trú dài sông ký ức
thùng guitar vỗ khuyết trăng tàn
mưa đã tạt phận người
Chiều, Mai
hai buổi chợ
gió đã bạc mặt người
ngã rẽ
phân vân.
khuya hiu hắt mái sương mồ hôi xe thồ xe kéo
phố thị chia xa mòn tay vịn phong trần
ngồi nhớ gió của lòng xưa ngơ ngẩn
trời hoàng hoa
mưa
héo hon người
em là phố đã buồn ra chuyện kể
vặn tay sưa già khua khoắng bóng ma trơi
N.Đ.D