Có một Hà Nội của chúng mình
Hà Nội đi suốt tuổi thơ
những con đường đến lớp
qua mặt hồ gương soi trong suốt
thấy nét mực tím vương nhẹ má hồng
Hà Nội hoa sữa nồng nàn
thu về tay trong tay bao điều quên nhớ
vẫn nặng lòng mùi thơm hương phố
hương hoa e ấp lời yêu, rưng rưng lời
giã biệt, náo nức lời gọi chiến trường
Hà Nội tiếng xe điện leng keng đưa người
lên phố, chở người xuống chợ
trong chen chúc thấp thoáng những đứa trẻ
rời phố sơ tán theo trường
áo xanh màu phòng không, mũ rơm vàng
óng ánh
dép cao su bịn rịn cơm mẹ nấu, nếp nhà
Hà Nội chòng chành anh đưa em qua
nhịp cầu phao bắc dở
thành phố xa dần…
mái nhà gianh, đèn dầu, trang giáo trình
khép mở
mong trở về một Hà Nội bình yên dứt
tiếng bom gầm
Hà Nội những đứa trẻ chào đời rạng rỡ
bình minh
chúng lớn lên bằng bươn chải nhọc nhằn
cha mẹ
thành người Hà Nội hôm nay
hay, dở bao điều gánh nặng trên vai
khơi trong gạn đục
Hà Nội hiện đại và lộng lẫy
tầng cao ngút ngát tận trời
ngỡ như với tay nâng nhánh sao rơi
bồi hồi những ánh sao đêm, những ngôi
nhà xây cao… cao mãi
giai điệu ngọt ngào đắm đuối
ước vọng khát khao
Hà Nội ấp ủ bao điều lớn lao
sống dồn thời gian
khai mở không gian
xin một chút lắng lòng cùng hồn cốt
nghìn năm
yêu bằng trái tim Hà Nội
sống bằng cốt cách Hà Nội
để Tháp Bút, Đài Nghiên thanh thiên
một thuở
xưa sau rạng rỡ
tinh tuý đất Kinh Kỳ
Hà Nội của chúng mình đang mùa thu…
10/2024
N.L.H