Có một Hà Nội của chúng mình

07.12.2024
Ngô Liên Hương

Có một Hà Nội của chúng mình

Nội đi suốt tuổi thơ

những con đường đến lớp

qua mặt hồ gương soi trong suốt

thấy nét mực tím vương nhẹ má hồng

 

Nội hoa sữa nồng nàn

thu về tay trong tay bao điều quên nhớ

vẫn nặng lòng mùi thơm hương phố

hương hoa e ấp lời yêu, rưng rưng lời

     giã biệt, náo nức lời gọi chiến trường

 

Nội tiếng xe điện leng keng đưa người

               lên phố, chở người xuống chợ

trong chen chúc thấp thoáng những đứa trẻ

                rời phố sơ tán theo trường

áo xanh màu phòng không, rơm vàng

                                                óng ánh

dép cao su bịn rịn cơm mẹ nấu, nếp nhà

Nội chòng chành anh đưa em qua

nhịp cầu phao bắc dở

thành phố xa dần…

mái nhà gianh, đèn dầu, trang giáo trình

                                    khép mở

mong trở về một Nội bình yên dứt

                                      tiếng bom gầm

 

Nội những đứa trẻ chào đời rạng rỡ

                                            bình minh

chúng lớn lên bằng bươn chải nhọc nhằn

                                             cha mẹ

 

thành người Nội hôm nay

hay, dở bao điều gánh nặng trên vai

khơi trong gạn đục

 

Nội hiện đại lộng lẫy

tầng cao ngút ngát tận trời

ngỡ như với tay nâng nhánh sao rơi

bồi hồi những ánh sao đêm, những ngôi

nhà xây cao… cao mãi

giai điệu ngọt ngào đắm đuối

ước vọng khát khao

 

Nội ấp ủ bao điều lớn lao

sống dồn thời gian

khai mở không gian

xin một chút lắng lòng cùng hồn cốt

                                             nghìn năm

yêu bằng trái tim Nội

sống bằng cốt cách Nội

để Tháp Bút, Đài Nghiên thanh thiên

                                           một thuở

xưa sau rạng rỡ

tinh tuý đất Kinh Kỳ

 

Nội của chúng mình đang mùa thu…

10/2024

N.L.H

Bài viết khác cùng số

Ra Trường Sa nhớ Hoàng SaĐam mêBóng ngả chân trờiNgười đọc sáchBiển và ngườiNhững mảnh trăng hao khuyếtLên Tà Lang nghe kể chuyện cây Tà VạtĐà Nẵng thức giấcTruyền thuyết về một ngọn núiKý ức trường xưa trên đất BắcHấp dẫn Quảng ĐàAnh - Người Chiến sĩSáng tác ca khúc - Thế mạnh của Hội Âm nhạc Đà NẵngChuyển đổi số với văn hóa dân gian Đà NẵngNhiếp ảnh Đà Nẵng trong sự chuyển mình của công nghệ sốTừ Liên hoan phim Châu Á Đà Nẵng - Nghĩ về một thành phố điện ảnhĐịnh hướng phát triển múa đương đại thành phố Đà NẵngVăn học, Nghệ thuật Đà Nẵng - Thành tựu và triển vọngThơ Đỗ Ngọc HanhThơ Nguyễn Minh HùngThơ Trác MộcThơ Vạn LộcThơ Huỳnh TrâmThơ Thy NguyênThơ Tăng Tấn TàiTình phù saThơ Lương Cẩm QuyênSáng đứng đầu sông cho gió bayChiếc gối lá đinh lăngCó một Hà Nội của chúng mìnhThơ Trần Văn ThọThơ Trần Trình LãmTrò chuyện cùng hoa dạiThơ Trương Thị Bách MỵThơ Long VânThơ Nguyễn Đức DũngThơ Thanh Dương HồngĐất nước tôi mang hình núiThơ Nguyễn Văn TámThơ Nguyễn Hoàng ThọThơ Bùi Công MinhMỹ thuật Đà Nẵng - Xu thế phát triển và hội nhậpKiến trúc cũ trong đô thị hiện đại: Hạn chế hay cơ hộiĐiện ảnh - Nhịp cầu vàng phát triển Đà NẵngVề miền biên viễn cùng Trần Ngọc ĐứcTrên lá sâu vẽ bùa - thái độ sống đầy trách nhiệmMột số quan điểm cách mạng, tiến bộ của Nguyễn Đình Thi trên lĩnh sáng tác Văn học và Nghệ thuậtMưa phố cổ dâng nhớ thương*Đọc văn học là đọc văn hóaCon người mong manh trong Người ăn chayThế giới nghệ thuật thơ Đinh Thị Như ThúyTạo nguồn văn nghệ sĩ trẻ cho văn học nghệ thuật Đà NẵngTạp chí Non Nước - Cùng nhịp đập cuộc sống hôm nayNgười Đà Nẵng với thi pháp học hiện đạiThiếu nữĐường ra chợSoi BóngChiều bên bến cảngTừ trái tim đến trái timTrong sươngĐà Nẵng gợi thương gợi nhớLá rơiBiển vẫn hát bài ca bất tửƯớc mơ Việt Nam