Đất nước tôi mang hình núi

07.12.2024
Nguyễn Kim Huy

Đất nước tôi mang hình núi

1.

Ai đã Đất nước tôi như một con thuyền

Ai từng Đất nước tôi như một dải lụa

mềm xao xuyến

Tôi nhìn thấy Đất nước tôi mang hình

màu xanh lam khói núi

Bay suốt bốn ngàn năm trong rào sóng biển

Bay kiêu hãnh vẫn một niềm lưu luyến

Trong những lời ca nối tiếp nhau

hùng tráng vang vọng giữa gươm giáo

đạn bom trữ tình tha thiết khúc thái hòa

 

Tôi nhìn thấy Đất nước tôi như một

đóa hoa vượt qua mùa bão tố

Nở giữa lòng Hà Nội

Tôi nhìn thấy Đất nước tôi như một dải

mây hồng

Ráng đỏ những ngày khói lửa

Tôi nhìn thấy Đất nước tôi hình chiếc

khóa vàng mở toang cánh cửa

Đi vào khoảng trời bình yên sau chiến tranh

 

Tôi nhìn thấy Đất nước tôi mang hình

màu khói núi xanh lam

Từ đỉnh núi tỏa ra trong sương sớm

Gũi gần, giản dị, chân chất, hiền hòa

linh thiêng huyền ảo cùng,

bền vững với thời gian

Trong hình lam xanh khói núi lớp lớp

những ngôi làng

Có lớp lớp những ruộng đồng nép bên nhau

như triệu bàn tay ấm

Có muôn ngàn bông hoa thắm dọc

những bờ sông suối nhỏ xinh

 

Mỗi ngày lên bắt đầu từ bình minh

Đất nước tôi buổi ban đầu có lẽ đã kết tinh

từ những làng quê yêu mến

Bài ca đất nước mình

Có lẽ buổi ban đầu đã cất lên từ những

mái nhà tranh sáng bếp lửa hồng

Từ ánh nắng ban mai từ ngọn gió

buổi chiều trên những con sông

những cánh đồng rẫy nương luôn quấn quít

Mỗi giọt sương đầu ngọn cỏ mọi miền quê

2.

Những cuộc chia ly, những buổi đi về

Đất nước mình thao thiết

Đất nước mình lớn lên theo những

truyện truyền kỳ

Từ ngày xửa ngày xưa cổ tích trầu cau

thắm đượm

Câu ca dao cánh bay lả những dây bầu dây nối ruột thương nhau

Những ngàn năm Bắc thuộc đớn đau

Cho tiếng trống Linh dựng cọc Bạch Đằng

Cho sông núi nước Nam vua Nam ở

Cho quân thù đắm nghẽn dòng Như Nguyệt

cho đầu thù rơi bên vách Chi Lăng

Cho Đống Đa gò phơi xác giặc

Cho Điện Biên Phủ rung chuyển địa cầu

Chiến dịch Hồ Chí Minh thần tốc để

một dải non sông chung sao vàng cờ đỏ!

 

Đất nước mình hình khói núi lam xanh

luôn bay trong gió

Một dải non sông khao khát yên bình

ngàn năm đằng đẵng

Tiếng gươm khua đứt ruột biên thùy

Tiếng súng nổ máu loang biên ải

Lời mẹ tiễn con đi tê tái

Sau Tuyên ngôn độc lập hai cuộc kháng chiến

triền miên giữ nền độc lập

Bao hy sinh máu xương cho Tiếng hát

đại thắng Mùa xuân làm nên khúc khải hoàn

Liền một dải Bắc Nam từ thuở mẹ Âu Cơ

từ biệt chồng con

Thuở các vua Hùng theo Cha lên non

dựng nước…

 

5.

 Nhưng tôi biết Đất nước mình chưa qua

hết những ngặt nghèo

Dẫu hòa bình vẫn đứt ruột thương nhớ

Hoàng Sa

Tiếng súng vẫn nổ ran một thời biên giới

phía Tây Nam phía Bắc

Những con tàu lạ mang tham vọng

cuồng điên vẫn rập rình biển đảo

Những năm dài Covid 19 hoành hành

cả nước lao đao

Bao chuyện đáng buồn thương tổn niềm tin

mang tên tham nhũng

 

Mùa bão tới nước triều ngập miền Nam

cuốn nghẹn ruột miền Trung núi sạt

nát lòng miền Bắc

Những làng Nủ cầu Phong Châu ngày

đêm kinh hoàng như bức tranh bản làng

êm đềm bị cơn cuồng nộ thiên nhiên

trong phút giây đẩy nhào lật sấp

Đất chảy đất vùi nước cuốn nước trôi

Bao phận người tột cùng đau thương

Những ngôi nhà bị vùi chôn tức tưởi

Trong tang tóc nghĩa đồng bào càng

thắm tình đùm bọc

Cả nước chung lòng cả nước yêu thương

Máu chảy ruột mềm rách lành san sẻ

Trong buồn đau đã ấm màu xanh lam khói

núi đổ chiều!

 

Nên tôi nhìn thấy

Đất nước tôi mang

hình xanh lam khói núi

Kiêu hãnh bốn ngàn năm bay lên từ

những gian nan!

Tôi nhìn thấy

Đất nước tôi như một dải

mây hồng

Ráng đỏ những ngày khói lửa

Tôi nhìn thấy Đất nước tôi hình chiếc

khóa vàng mở toang cánh cửa

Đi vào khoảng trời bình yên sau chiến tranh

Tôi nhìn thấy Đất nước tôi như một đóa hoa

Sau triền miên ngặt nghèo khốc liệt chiến

tranh dịch bệnh mưa bão tố

Đã nở bừng lên đằm thắm tình yêu

Đã tỏa hương khát vọng đến trăm chiều

Khi mọi miền nối tay nhau cùng hát lên

Bài ca Đất nước!

Đà Nẵng 21 - 26.9.2024 N.K.H

Bài viết khác cùng số

Ra Trường Sa nhớ Hoàng SaĐam mêBóng ngả chân trờiNgười đọc sáchBiển và ngườiNhững mảnh trăng hao khuyếtLên Tà Lang nghe kể chuyện cây Tà VạtĐà Nẵng thức giấcTruyền thuyết về một ngọn núiKý ức trường xưa trên đất BắcHấp dẫn Quảng ĐàAnh - Người Chiến sĩSáng tác ca khúc - Thế mạnh của Hội Âm nhạc Đà NẵngChuyển đổi số với văn hóa dân gian Đà NẵngNhiếp ảnh Đà Nẵng trong sự chuyển mình của công nghệ sốTừ Liên hoan phim Châu Á Đà Nẵng - Nghĩ về một thành phố điện ảnhĐịnh hướng phát triển múa đương đại thành phố Đà NẵngVăn học, Nghệ thuật Đà Nẵng - Thành tựu và triển vọngThơ Đỗ Ngọc HanhThơ Nguyễn Minh HùngThơ Trác MộcThơ Vạn LộcThơ Huỳnh TrâmThơ Thy NguyênThơ Tăng Tấn TàiTình phù saThơ Lương Cẩm QuyênSáng đứng đầu sông cho gió bayChiếc gối lá đinh lăngCó một Hà Nội của chúng mìnhThơ Trần Văn ThọThơ Trần Trình LãmTrò chuyện cùng hoa dạiThơ Trương Thị Bách MỵThơ Long VânThơ Nguyễn Đức DũngThơ Thanh Dương HồngĐất nước tôi mang hình núiThơ Nguyễn Văn TámThơ Nguyễn Hoàng ThọThơ Bùi Công MinhMỹ thuật Đà Nẵng - Xu thế phát triển và hội nhậpKiến trúc cũ trong đô thị hiện đại: Hạn chế hay cơ hộiĐiện ảnh - Nhịp cầu vàng phát triển Đà NẵngVề miền biên viễn cùng Trần Ngọc ĐứcTrên lá sâu vẽ bùa - thái độ sống đầy trách nhiệmMột số quan điểm cách mạng, tiến bộ của Nguyễn Đình Thi trên lĩnh sáng tác Văn học và Nghệ thuậtMưa phố cổ dâng nhớ thương*Đọc văn học là đọc văn hóaCon người mong manh trong Người ăn chayThế giới nghệ thuật thơ Đinh Thị Như ThúyTạo nguồn văn nghệ sĩ trẻ cho văn học nghệ thuật Đà NẵngTạp chí Non Nước - Cùng nhịp đập cuộc sống hôm nayNgười Đà Nẵng với thi pháp học hiện đạiThiếu nữĐường ra chợSoi BóngChiều bên bến cảngTừ trái tim đến trái timTrong sươngĐà Nẵng gợi thương gợi nhớLá rơiBiển vẫn hát bài ca bất tửƯớc mơ Việt Nam