Võ Văn Trường
30.10.2025

Một ngày ngổn ngang mây trắng
Tôi soi mình xuống khúc sông tôi
Chảy về đâu
Ngọn cỏ
Sông tôi, đời bế bồng lau sậy
Thương nhau nương nhớ mái làng
Giận ai
Trăng tỏ
Sông tôi ngày xa nguồn về bể
Gió bãi bờ thầm thĩ vào khuya
Thương sao cái mùi nắng khét
Gái quê
Sông tôi người cất về làng nấu rượu
Chòng chành bữa ấy em đi
Nơi nao bến đợi Đò ơi!...
Sông tôi ngày mẹ têm miếng trầu cánh
phượng
Đêm mưa phùn phên giậu buồn tênh
Thương ai
Mắt đỏ
Sông tôi là bao thác ghềnh, khờ dại
Ngày mẹ theo cha và hoa trắng
Con mới thấm đời một lẽ…
Mồ côi...
V.V.T
Bài viết khác cùng số
Hội nghị Văn nghệ sĩ nữ Đà Nẵng năm 2025Giới thiệu, ra mắt Tạp chí Đất Quảng (bộ mới)Hơn cả tình yêuSông vẫn chảy đời sôngGiấc mơ trên dòng sông HànSơn Trà - nơi vẻ đẹp song hànhMẹ dấu yêuDưới vòm hoa vu vơMột ngàn dặmBữa Cơm ChiềuNhớ KazikThơ Nguyễn Thị Minh ThùyChiếc gùi của MếVõ Văn TrườngĐôi khi phải quay lạiThơ Lê Hải KỳThơ Hoàng TháiThơ Nguyễn Ngọc HưngThơ Phan Thu LoanThơ Nguyễn Nhã TiênThơ Phương ĐàoThơ Nguyễn Đức BáThơ Ngô Thị Thục TrangThơ Nguyễn Hữu Vu GiaKhát vọng chinh phục bầu trời trong truyện kể dân gian Việt NamMột miền thơ lục bát Nguyễn Nho KhiêmNhư làn hương và giọt sương maiPhụ nữ với sáng tạo văn học, nghệ thuậtTrở về thành phố mùa đông