Thơ Nguyễn Nhã Tiên

Tác giả Nguyễn Nhã Tiên
Khúc hồi âm của tóc
Nhà em ở phía bao la
nhà tôi ở phía sân ga vắng người
mùa xuân ngỡ đã chân trời
bất ngờ gió tóc rong chơi gọi bầy
Những giang hà mộng xa bay
theo em dựng lại tháng ngày hoa niên
bao linh hồn cát bỏ quên
bất ngờ thức giấc gọi tên con người
Tôi ngu ngơ chạy giữa đời
tôi si tình với nhịp thời gian trôi
vô tình gió thoảng qua thôi
nghe mơ hồ tóc ai rơi tay mình
Hư vô tất thảy bóng hình
chừng như em lẫn giữa linh hồn này
chiều quay quắt nhớ ai đây
gió không mà tóc ngập đầy trời hương.
Đua với ráng chiều
Phải chạy làm sao kịp về núi ấy
ráng rực đầu non
tôi ở cuối này
trời đất rộng nương vào màu khói ấy
lửa bếp nào xa ngọn gió phất phơ bay
Mải cắm cúi, quên mình, quên hết
sông ngược về nguồn
tôi chảy về non
khe suối mù sương chở đầy trầm tích
những mùa thu mắc cạn ở trong hồn
Cái quầng ráng chiều thiêng đỏ hỏn
thinh không lặng câm, mây tím quá chừng
ngọn gió gọi tên mình xốn xang con mắt
đừng lặn ráng ơi
tôi mất phương tìm
Đừng tan khói ơi mẹ tôi bay mất
đồi sẽ khốc khô
sim sẽ úa vàng
những bông hoa như linh hồn của tóc
tím một màu chiều
bí ẩn
nhớ lang thang!
Phải kịp về thôi trước giờ chiều tắt
tóc mẹ bay bay
khói tỏa trắng trời
chờ em nhé những đồi xưa sim tím
dẫu ngày về còn chút bụi tro rơi.
N.N.T