Trong ánh chớp
21.01.2010
NGUYỄN HỮU HỒNG MINH
Trong ánh chớp anh nghĩ ra
Mọi điều chực lóe lên
Chớp mắt, thời cuộc tàn
Chớp mắt một thời đại ngủ chết
Viết và xóa như ảo ảnh ...
Trong ánh chớp anh tìm ngày hôm qua
Với em, cuộc tình yêu
khoảnh khắc
Còn một nét vạch hầm ký ức
Thư lửa bốn mùa tình sưởi
Trơ ánh hè bốc cháy...
Thế kỷ con tàu tàn tật băng ngang
Quả sấu rơi trên lòng hồ
Những thanh ray mòn vẹt
Bánh sắt nghiến
Tiếng kêu gập không gian
Vênh câu thơ hình tượng không xóa nổi
Nỗi đau vô hình
Rồi ánh chớp
Tắt...
Tàn...
Tan...
Tụ...
Chỉ một ánh chớp thôi...
Sài gòn, 10.2007- 11.2009
Bài viết khác cùng số
Chuyện vuiDự cảm trước Mùa XuânBÁC HỒ và mùa xuân 50 năm trướcNhớ cái Tết năm ấyLão Năm DầnHai lần gặp chúa Sơn LâmNơi xuân đến sớmLãng du một khúc đồng daoMùa xuân đầu tiên của một người Việt Nam “đặc biệt”Tết cộng đồng - Tết tâm linhMùa xuân thắmGiấc mơ xuânGiấu xuânChuyến tàu cuối nămNgắm xuânMùa xuân qua đồi cỏMầm xanhNụ xuânHương quêTrả gió cho mùaGiao mùaVề làng xưa, nhớ baSôngTrong ánh chớpĐừng chọn ngày giông bãoKhu vườn đồng daoHạnh phúcĐôi mắt quê hươngThơ đến từ đâu của Nguyễn Đức TùngĐường nhân gianĐôi điều ca daoThói quen viết tiểu thuyết của các nhà văn lớnPhiêu lãng cùng “một chiều với Tây Hồ”HƯỚNG VỀ HÀ NỘI NGÀN NĂMẤn tượng văn chương 2009Ngày xuân, bàn chuyện mỹ nhân trong Tam QuốcThơ và lời bìnhMàu tím trong thơ caTHẦN HỔ - truyện kinh dị đặc sắc của Tchya Đái Đức TuấnNGÀY XUÂN LUẬN VỀ QUỐC HIỆU VIỆT NAM-LÀM THEO GƯƠNG BÁCKẻ chết giảTết thầyĐình làng Tùng Lâm và các đạo sắc phong