Thơ và lời bình
Đôi dép
Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng biến thành thơ
Hai chiếc dép gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tri khắng khít song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau vì một lối đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia
Thơ tình yêu nam nữ thường hay khai thác những hình ảnh có đôi có cặp, chẳng hạn như bài thơ Núi Đôi nổi tiếng của Vũ Cao: Bảy năm về trước em mười bảy/Anh mới đôi mươi trẻ nhất làng/Xuân Dục Đoài Đông hai cánh lúa/Bữa thì em tới bữa anh sang/Lối ta đi giữa hai sườn núi/Đôi ngọn nên làng gọi núi Đôi/Em vẫn đùa anh sao khéo thế/Núi chồng núi vợ đứng song đôi… Bài thơ Đôi dép của Trung Kiên cũng đi theo cái mạch liên tưởng ấy: Hai chiếc dép gặp nhau tự bao giờ/Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước/Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược/Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau/Cùng bước mòn không kẻ thấp người cao/Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp/Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác/Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia/Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi/Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng/Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết/Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu…
Cái khác là và do vậy mà thành độc đáo của thơ Trung Kiên là sự hoá thân của chủ thể trữ tình vào hình tượng thơ - đôi nam nữ yêu nhau và nguyện suốt đời gắn bó với nhau trong bài thơ đã hoá thân thành đôi dép. Sở dĩ nói khác lạ độc đáo là bởi trong thơ Vũ Cao, đôi nam nữ yêu nhau và nguyện suốt đời gắn bó với nhau vẫn đứng bên ngoài hình ảnh hai ngọn núi đứng sóng đôi kia, ngay cả khi “anh mất em” - không còn có nhau nữa trên cõi nhân gian này thì “núi vẫn đôi” (thơ Vũ Cao: Núi vẫn đôi mà anh mất em).
Chủ thể trữ tình trong thơ Trung Kiên rất tinh tế khi phân biệt một đôi và hai chiếc. Đúng là không ai gọi hai chiếc dép cùng bên phải hoặc cùng bên trái là một đôi dép, và thậm chí cũng khó gọi là một đôi dép đối với hai chiếc dép khác bên nhưng được ghép vào nhau theo kiểu ngẫu nhiên bất kỳ. Trong tình yêu nam nữ cũng vậy, có khi cùng chung sống mà vẫn chỉ là hai chiếc dép và ngược lại có không ít trường hợp không cùng chung sống mà đích thị là một đôi dép, hay nói theo ngôn ngữ thơ Trung Kiên: Dẫu bên cạnh đã có người thay thế/Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh (…) Hai mảnh đời thầm lặng bước song song/Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc/Chỉ còn một là không còn gì hết/Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia…