Hạnh phúc
21.01.2010
NGUYỄN NGỌC HẠNH
Còn lại gì trong tôi đêm nay
Sự tĩnh lặng của chút nắng cuối ngày
Không níu được hoàng hôn trở lại !
Những hạnh phúc đi qua
Giấc mơ dịu dàng êm ái đi qua
Như ánh pha lê mỏng manh dễ vỡ
Hạnh phúc của những ngọn sóng
Vỗ mãi thời gian vọng bến bờ
Để một ngày sóng dội vào thơ
Tôi bên đời như chiếc bóng
Chở che hết nỗi đời em?
Một chút mưa thơm lay động hồ đầy!
Em đi qua như áng mây bay
Không rực rỡ cầu vồng bảy sắc
Mây in đời em vào tôi xanh biếc
Em, bầu trời tình yêu của tôi
Mênh mông lời của biển sâu
Là câu thơ lấp lánh giữa đời
Em là bốn mùa hạnh phúc
Đã cho tôi đắm say, mật ngọt
Cho tôi hơi ấm nồng nàn…
Chưa đi qua hết đò ngang
Làm sao hiểu đời sông dọc…
Bài viết khác cùng số
Chuyện vuiDự cảm trước Mùa XuânBÁC HỒ và mùa xuân 50 năm trướcNhớ cái Tết năm ấyLão Năm DầnHai lần gặp chúa Sơn LâmNơi xuân đến sớmLãng du một khúc đồng daoMùa xuân đầu tiên của một người Việt Nam “đặc biệt”Tết cộng đồng - Tết tâm linhMùa xuân thắmGiấc mơ xuânGiấu xuânChuyến tàu cuối nămNgắm xuânMùa xuân qua đồi cỏMầm xanhNụ xuânHương quêTrả gió cho mùaGiao mùaVề làng xưa, nhớ baSôngTrong ánh chớpĐừng chọn ngày giông bãoKhu vườn đồng daoHạnh phúcĐôi mắt quê hươngThơ đến từ đâu của Nguyễn Đức TùngĐường nhân gianĐôi điều ca daoThói quen viết tiểu thuyết của các nhà văn lớnPhiêu lãng cùng “một chiều với Tây Hồ”HƯỚNG VỀ HÀ NỘI NGÀN NĂMẤn tượng văn chương 2009Ngày xuân, bàn chuyện mỹ nhân trong Tam QuốcThơ và lời bìnhMàu tím trong thơ caTHẦN HỔ - truyện kinh dị đặc sắc của Tchya Đái Đức TuấnNGÀY XUÂN LUẬN VỀ QUỐC HIỆU VIỆT NAM-LÀM THEO GƯƠNG BÁCKẻ chết giảTết thầyĐình làng Tùng Lâm và các đạo sắc phong