Ngắm xuân
21.01.2010
PHAN CHÍN
Người ta dắt díu đi chơi Riêng tôi ngồi ngắm đất trời đương xuân Có con bướm lượn ngập ngừng Ghé môi hoa mới nửa chừng, lại thôi Tôi ngồi riêng với mùa tôi Cỏ xanh rợn nửa cuộc đời đa mang Ngắm xuân giữa phố, thương làng Phù hoa xô lệch mấy hàng cau quê
Tết em thắm mấy nẻo về
Xuân tôi trong mắt bộn bề nhớ thương
Giữa ngày rộn rã sắc hương
Mà tình đi lạc dặm đường mù khơi
Ngắm xuân thấy tuổi mình trôi
Thấy người ngồi hát giữa đời an nhiên...
Bài viết khác cùng số
Chuyện vuiTết cộng đồng - Tết tâm linhLão Năm DầnHai lần gặp chúa Sơn LâmNơi xuân đến sớmLãng du một khúc đồng daoMùa xuân đầu tiên của một người Việt Nam “đặc biệt”BÁC HỒ và mùa xuân 50 năm trướcDự cảm trước Mùa XuânNhớ cái Tết năm ấyMầm xanhNụ xuânMùa xuân qua đồi cỏHương quêTrả gió cho mùaGiao mùaVề làng xưa, nhớ baMùa xuân thắmGiấc mơ xuânGiấu xuânChuyến tàu cuối nămNgắm xuânSôngTrong ánh chớpĐừng chọn ngày giông bãoKhu vườn đồng daoHạnh phúcĐôi mắt quê hươngNgày xuân, bàn chuyện mỹ nhân trong Tam QuốcThơ và lời bìnhMàu tím trong thơ caTHẦN HỔ - truyện kinh dị đặc sắc của Tchya Đái Đức TuấnNGÀY XUÂN LUẬN VỀ QUỐC HIỆU VIỆT NAM-LÀM THEO GƯƠNG BÁCẤn tượng văn chương 2009Thói quen viết tiểu thuyết của các nhà văn lớnThơ đến từ đâu của Nguyễn Đức TùngĐường nhân gianĐôi điều ca daoPhiêu lãng cùng “một chiều với Tây Hồ”HƯỚNG VỀ HÀ NỘI NGÀN NĂMKẻ chết giảTết thầyĐình làng Tùng Lâm và các đạo sắc phong