Xuân không mùa - Huỳnh Viết Tư

04.02.2015

Xuân không mùa - Huỳnh Viết Tư

Dưới ánh nắng dịu dàng  ấm áp, trước làn gió hây hây tràn đầy sinh khí mùa xuân, vạn vật thay sắc mới. Lòng người phơi phới, trẻ tươi. Mùa biểu tượng sức sống mới. Sự sinh sôi nẩy nở và khởi đầu, “ Xuân sinh, hạ trưởng, thu thu, đông tàn”. Gắn liền với sự phát triển và hồi sinh, một chu kỳ sống mới bắt đầu. Các ngày lễ quan trọng của nhiều nền văn minh trên thế giới như lễ đón mừng năm mới, Tết Nguyên Đán ở Việt Nam… mở ra từ mùa xuân. Mưa lất phất bay như bàn tay mềm mại, nhẹ nhàng xoa bờ vai, mái tóc; cùng những tia nắng ấm, âu yếm vuốt ve, chồi non mơn mởn. Cây cối đâm chồi nẩy lộc xanh tươi mượt mà, rung rinh nhè nhẹ trước gió. Trời lạnh ngọt. Xóm thôn, bản làng, góc phố thơm nức hương. Mùi nếp mới, hoa bưởi, hoa cau…

Khắp nơi, cây cối khoác những lớp áo muôn màu, ra sức khoe sắc hương. Hoa mai miền Nam, hoa đào miền Bắc và ngàn hoa khoe sắc, nổi bật trên thảm cây xanh, đón chào mùa xuân xanh tươi, tràn đầy nhựa sống. Tất cả các dân tộc trên trái đất, dù khác biệt văn hóa, mùa xuân là mùa của tình yêu, kết đôi và những mầm sống sinh thành. Xuân về vạn vật thắm tươi. Những cánh én xôn xao, tiếng chim líu lo trên cành. Ta nghe tiếng khèn gọi bạn tình trên núi cao. Ta thấy ánh mắt lúng liếng trao duyên các đám hội đồng bằng. Những làn điệu dân ca ngọt ngào, tình tứ đắm say! Không khí tràn về như dòng suối hiền hòa mang nguồn nhựa sống ấm nóng, tươi trẻ đến thế gian.

Ta chạm vào xuân. Những nẻo phố. Những đường quê nhuộm sắc màu rạng rỡ. Những bông hoa hé nụ trước hiên nhà. Ta lắng nghe hơi thở khi đất trời giao cảm. Một niềm riêng rất lạ. Trong cô đơn ta mộng mị…Ngọn gió đêm trong lành gợi nỗi nhớ thiết tha về chốn quê. Những ký ức như đoàn tàu dằng dặc kéo đến sân ga. Một niềm vui đoàn tụ. Một ước mơ riêng chung. Để khúc tình ca mùa xuân có hoa cỏ ngày mới. Với những yêu thương không mùa…

Mùa xuân - một bản tình ca mang đầy hơi thở ấm nồng và nhựa sống tươi trẻ trong từng lời ca nốt nhạc. Xuân bao la đang vẫy gọi. Từ tình cảm gia đình đoàn tụ đến tình yêu đôi lứa. Từ cánh đồng nắng vàng đến con tim rạo rực. Xuân nơi nơi, phiêu du và ca hát. “…Mùa xuân hát trên môi người, gọi niềm vui đến mỗi ngày. Mùa xuân hát trong tim người, gọi tình yêu mãi ban đầu.” Trong khoảnh khắc giao mùa lung linh, tươi mới, hân hoan lạ thường, lan tỏa tâm hồn “…Ta đi bên nhau đón xuân đang về tới, hồn hòa vào cùng với đất trời ”. Mùa xuân diệu kì. Cơn gió thổi những niềm hy vọng lớn lao của đất trời đến lòng người. “…Điều gì làm cho em muôn phần tươi thắm, và điều gì cho ta nhìn nhau say đắm…”. Hơi thở cuộc sống bỗng đáng yêu, rộn rã và lãng mạn lạ kì. Có lẽ, tình yêu tràn ngập trong đất trời ngày xuân, đưa mọi người xích lại gần nhau, để cuộc đời mãi thắm tươi, ấm áp và lắng đọng khúc giao mùa. Nhìn lại một năm, ngẫm những kỉ niệm vui buồn. Chợt nhận ra hạnh phúc và thành công từ sự cố gắng không ngừng. Đặt hy vọng nhiều hơn cho một năm mới.

Nghe mùa, cây trổ lá, cảm giác xuân đến thềm nhà, gõ cửa và lan tỏa vào từng hơi thở gấp gáp. Trời đất trẻ lại, tràn đầy sức sống và lòng người rạo rực cùng xuân. Tháng giêng khởi đầu một năm hy vọng! Hoà vào nhịp sống tự nhiên. Mùa xuân là nguồn cảm hứng dạt dào, bất tận cho nghệ thuật, thơ ca. Bởi vẻ đẹp, sức hấp dẫn kỳ diệu.  "Mùa xuân là cả một mùa xanh”- Nguyễn Bính gợi ra sự trùng điệp sắc màu tạo hóa. Tâm hồn lãng mạn, rung động tương đồng mùa xuân. Ngập tràn trời đất, trải mở bất tận, một màu xanh mướt mát. Một vũ trụ xanh mênh mang vô tận. Niềm rạo rực tình yêu, ru mãi lòng ta thương yêu con người và cuộc sống. Mùa Xuân và Em. Em lộng lẫy giữa mùa hoa rạng rỡ. Anh đắm say những cung bậc mùa xuân. Mặc kệ đất trời nghiêng ngả ngả nghiêng. Ta uống cho cạn những giọt hồn nhiên. Em bất tận và mùa hoa bất tận. Trọn cuộc đời ta: say, say, say! ( Thuận Tình).

Mùa xuân của Nguyễn Trãi - người anh hùng giải phóng dân tộc: “Xuân xanh chưa dễ hai phen lại / Thấy cảnh càng thêm tiếc thiếu niên”. Con người, ai cũng muốn vui sống, yêu đời, yêu cảnh đẹp, yêu mùa xuân và nâng niu quý trọng tuổi trẻ. Với Xuân Diệu, xuân bốn mùa trong ông: “Xuân của trời đất nay mới đến / Trong tôi xuân đến đã lâu rồi / Từ lúc yêu nhau hoa nở mãi / Trong vườn thơm ngát của hồn tôi.”; “Lòng tôi rộng nhưng lượng trời cứ chật/ Không cho dài thời trẻ của nhân gian…”. Thiên nhiên trong mùa ẩn hiện trẻ trung, xinh đẹp, căng tràn sức sống, đầy sức quyến rũ yêu thương: “Tháng giêng ngon như một cặp môi gần” và “Hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi”. Mùa xuân gắn liền sự nghiệp cách mạng của Phan Bội Châu. Song hành cùng vận mệnh nước nhà, cống hiến sức trẻ, làm nên mùa xuân đất nước: “Hai vai gánh vác sơn hà / Đã chơi, chơi nốt, ối chà chà xuân”. Âm điệu sảng khoái, ngạo nghễ, phi thường. Thể hiện tâm huyết, khí phách một con người gắn tuổi xuân - mùa xuân đất nước, với niềm khát cháy: “Đem xuân vẽ lại trong non nước nhà.” Đi liền những sự kiện trọng đại của dân tộc, với những bước trưởng thành, cách mạng và đất nước, Tố Hữu đã thể hiện tinh thần, tầm vóc kỳ vĩ của dân tộc trên con đường đi tới: “ Chào 61 đỉnh cao muôn trượng / Ta đứng đây mắt nhìn bốn hướng / Trông lại nghìn xưa trông tới mai sau / Trông Bắc trông Nam trông cả địa cầu”. Và, mùa xuân đẹp nhất - đại thắng 1975: “Ôi sáng xuân nay tuyệt trần nắng đẹp/ Bác Hồ ơi toàn thắng đã về ta / Chúng con đến xanh ngời ánh thép / Thành phố tên Người lộng lẫy cờ hoa”. Thơ xuân Chủ tịch Hồ Chí Minh - vị lãnh tụ muôn vàn kính yêu của dân tộc, danh nhân văn hóa thế giới, gắn với vận mệnh của quốc gia, dân tộc. Bác kêu gọi, động viên nhân dân thi đua yêu nước, ra sức kháng chiến, kiến quốc. Trong bài thơ xuân cuối cùng “ Mừng xuân 69”- Người viết “… Tiến lên chiến sĩ đồng bào / BắcNamsum họp xuân nào vui hơn!”. Mùa xuân đẹp nhất, rạng rỡ nhất là mùa xuân nước nhà độc lập, thống nhất, nhân dân được sống trong cảnh thanh bình, tự do, ấm no, hạnh phúc.

Mùa Xuân, con người gần gũi với thiên nhiên hơn. Những sản vật thiên nhiên ban tặng cho con người trong những ngày xuân và mãi mãi, càng làm cho mỗi chúng ta phải biết yêu quý hơn thiên nhiên, tôn trọng và có trách nhiệm bảo vệ thiên nhiên, chính là bảo vệ môi trường sống muôn loài. Thời gian cứ trôi. Mùa xuân này đi qua, mùa xuân khác lại đến. Đón chào năm mới, lòng chúng ta không khỏi bồi hồi, xúc động nhớ những mùa xuân đã đi liền những biến cố, thăng trầm lịch sử dân tộc, gắn với bao nỗi niềm của những thế hệ đi trước về một quốc gia Việt Nam hùng cường và thịnh vượng. Chúng ta cùng suy nghĩ và hành động cho những mùa xuân mới, xuân không mùa, bay lên cùng đất nước.

Bài viết khác cùng số

Cô Mùi – Trần Quốc CưỡngChùm truyện nhỏ cho các em của Thanh QuếBốn Chỉnh – Vũ Đức Sao BiểnChùm thơ của Hồ Thế HàHạc phù dung – Nguyễn Thị Anh ĐàoVăn nghệ sĩ Đà Nẵng với Năm Văn hóa văn minh đô thị - Bùi Văn TiếngNghĩ về tâm, tầm lãnh đạo và lòng dân - Sương Nguyệt MinhVăn hóa người Đà Nẵng - Dân HùngTín hiệu vui trước ngưỡng cửa xuân 2015 - Phương MaiXuân không mùa - Huỳnh Viết TưNhững cánh rừng xưa sống lại – Bùi Công MinhNhững mùa xuân im lặng kéo qua đời …- Tùy bút của Văn Công HùngKhoai! – Hồ Duy LệAnh Đũi - Trần Đức TiếnDê Thần - Trần VănAi vừa gọi điện thế nhỉ ? - Bùi Công DụngTiếng mùa xuân – Vương Phạm Tâm CaSông Hàn chiều cuối năm - Trần Huy Minh PhươngChiều tháng Chạp - Nguyễn Bá HòaGiao mùa - Lê Huy HạnhThoáng xuân nghiêng - Nguyễn Thánh Ngãim lặng ngày xuân – Đinh Thị Như ThúyVề thăm quê buổi giao mùa – Trương Đình ĐàngMột mình - Hoàng Hương ViệtMùa Xuân - Nguyễn Xuân TưChiều ba mươi bên sông Hàn - Nguyễn Văn TámChờ Xuân – Trịnh Bửu HoàiSố phận của nhà thơ – Nguyễn Đông NhậtHoa cải vàng bay - Mai Hữu PhướcMùa đông về phố - Trần Ngọc MỹMùa riêng - Nguyễn Hoàng SaGiọt sương còn đọng môi mềm - Thy LanMột mình - Lê Thanh MyChùm thơ Nguyễn Ngọc HạnhVề miền ký ức riêng tư - Nguyễn Nho Thùy DươngNgôi sao số phận tôi – Nguyễn HoaTiếng nổ - Nguyễn Minh HùngNắng từ quê nội – Nguyễn Nhã TiênDặm chiều – Ngân Vịnh Nhà tôi có cây mai chưa trổ - Nguyễn GiúpNụ tình xuân - Nguyễn Miên ThượngMỹ Khê- Quê xưa gồng gánh hoa vàng – Võ BiênChạnh lòng – Nguyễn Thành LongMột quãng đường xuân với nhà thơ Trinh Đường – Nguyễn Nhã TiênVẻ đẹp ngàn hoa trong thơ Hồ Chí Minh - Lê Thành VănNét giao thoa văn hóa Việt - Mường độc đáo trong ca xuân sắc bùa ở đất Quảng - Vân TrìnhNhà văn Vũ Bằng với mùa xuân thương nhớ - Chế Diễm TrâmNỗi lòng Tô Vũ – bài kệ cho những ngày nói lãng – Trần Tâm“Khi đã chọn tiếng kêu tinh huyết..” Từ chân trời đến thiên di của Nguyễn Minh Hùng – Hoàng Sĩ NguyênHọa sĩ Vũ Dương: biển với mùa xuân – Trần Trung SángNghệ thuật bài chòi một di sản văn hóa của miền trung – Trần HồngNSƯT Hoàng Lể, Nhạc sĩ bài chòi – Trương Đình QuangBài vè Liêm Lạc – Phạm Hữu Đăng ĐạtMột câu chuyện về sáng tác múa – NSND Lê HuânCuộc chia ly giữa Trần Quý Cáp và Huỳnh Thúc Kháng tại Đà Nẵng - Châu Yến Loan