Thơ: Thiếu Khanh
Tuổi tình ta
Em ngã xuống giữa mặt đường Thanh Quít
Hỡi đất trời thần thánh rất vô tri!
Áo trinh nữ đã đầm đìa máu thịt
Thương một đời em chưa mặc áo vu quy
Anh mải miết xa một ngàn cây số
Nào hay em trên bờ vực ngàn năm
Trong bão lửa đất trời đang sụp đổ
Anh ở đâu?
Thoi thóp chỗ em nằm.
*
Không pháo nổ
không ruợu hồng ca nhạc
Họ nhà trai nhà gái khóc sụt sùi
Không ai nỡ chúc chúng mình
"trăm năm hạnh phúc”
Ngỡ ngàng lạc lõng bó hoa tươi
Em thiêm thiếp giữa vô vàn thương tích
Có hình dung đám cưới thế nào đâu.
Phép mầu nhiệm của tình mình tiếp sức
Tạ ơn đời hoa quý được thơm lâu!
Chim lại hót và hoa hồng lại nở
Bởi luôn có anh bên cạnh suốt đời em
Cuộc sáng thế bắt đầu từ bữa đó
Mình đứng chung mặt đất vững vàng thêm
*
Em yêu dấu - lành rồi cơn mộng dữ
(Mới hôm qua mà đã hai mươi năm!)
Còn thơm lựng vạt áo dài xuân nữ
Đêm xuân ta trăng quý cũng thêm rằm
Vất vả suốt bảy ngàn ngày trăng mật
Cùng anh qua bao hang rắn hang rồng
Con mỗi đứa góp dài thêm tiếng hát
Xin ngửa hôn cả đất trời xứ Quảng
Từ ngôi trường em học lối em qua
Từ Cẩm Lệ - Miếu Bông - Hội An - Đà Nẵng
Mỗi con đường ngờ đọng dáng em xưa
Một hôm nào bỏ rừng về xứ biển
Ngồi bên nhau ghế đá bến sông Hàn
Em rửa mới hồn anh bằng kỷ niệm
Để anh gặp lại mình vụng dại tuổi hăm lăm.
*
Con đã lớn
Dung nhan mình đã khác
(Tháng năm nhiều thể xác cũ đi thôi)
Nhưng suốt con đường trăm năm hạnh phúc
Hai đứa mình chỉ mới tuổi hai mươi.
B’lao, 11/1988.
T.K