Thơ Mai Thanh Vinh
Vàng phai
Bây chừ
ngồi giữa chợ ru
cái tình hời hợt
ngày thu cũng tàn
níu tay cố giữ đò ngang
mặc con mắt liếc
gởi vàng phai thôi
bới tìm chiếc bóng dạt trôi
mòn con phố nhỏ
mắt môi lại nhòa
thử về nhặt gió từ xa
đốt lên ngọn lửa để mà tìm trăng
ừ thì lạ chút rồi quen
cũng mưa nắng ấy
ủ men cho đời
thì em cố giữ cuộc chơi
bưng vào gữa chợ mà mời mọc nhau…
Bao giờ
Người giả vờ ru ta bằng nụ hôn không thật
sau mỗi giấc mơ ác mộng lại quay về
thử một lần với gió lạc bờ mê
mỏi mệt một thời loay hoay thoát bóng
Khản tiếng gào đâu ai nghe thấy
thì thôi rong ruổi một mình
cuộc hành trình trái tim mê muội
lao vào trùng trùng mây mưa…
Vết xước lại chồng lên vết xước
rồi thành vết sẹo thôi mà
nhủ mình nhìn về phía trước
nỗi đau cũng sẽ qua mau
lòng cồn cào những trước-sau-mới-cũ
đâu rồi hôm qua, khắc khoải ngày mai
cuối đêm
là bình minh có phải
trăm năm cứ thế quay vòng
nên em đừng buồn và khóc
để thôi lá rụng trái mùa
con đường xôn xao mộng tưởng
xòe tay lẫn khuất mù sương
Ta về hoàng hôn tím bước
em qua nẻo ấy bao lần
bây giờ chân lạc bàn chân
buốt đau bao giờ mới cạn!?...
M.T.V