Thơ Phan Nam
Tổ quốc
Tổ quốc là gì nhỉ
Có phải từ trang sử tôi đã học
Có phải từ cuốn sách tôi đã đọc
Có phải từ vết thương hóa thành vần thơ
Tôi sinh ra trong thời bình
Tôi không biết đến chiến tranh
Tôi chỉ biết đến nỗi đau trong phim, trong tranh, trong ảnh
Trong lời kể vọng về xa xưa
Tôi đi qua lời ru của mẹ thuở hương sữa mùi lúa ngọt ngào trên đôi môi
Tổ quốc đã cho tôi ăn
Tổ quốc đã nuôi tôi lớn
Tổ quốc đã tặng tôi tiếng yêu đầu tiên
Dòng huyết quản ngậm chặt giọt phù sa
Tôi nghe Tổ quốc dạt dào tiếng ca
Nghe trong máu gập ghềnh sỏi đá
Nghe trong tim màu cờ sắc áo
Bay mãi đến tận ngày sau
Tôi nắm tay em và hỏi
Tổ quốc là gì nhỉ?
Em trao tôi nụ hôn đầu đời và nói
Tổ quốc in dấu trong bàn chân người lính trẻ.
Khu vườn của tôi
tôi bắt đầu nghĩ về khu vườn của tôi
một khu vườn có đầy đủ hương thơm bóng mát
ngày ngày tôi gieo hạt giống cuộc đời
bằng cách chôn sâu tham sân si ai oán
tôi xây dựng khu vườn qua hàng rào niềm tin
cóp nhặt hạnh phúc nhỏ nhoi từ vạt nắng, giọt mưa
không khí là sự sống
đất cát là niềm vui
và trên vòm cây những chú chim vô tư ca hát
và trên bầu trời những đám mây nhởn nhơ mỉm cười
chúng thoải mái ăn no uống đầy
bỏ mặc tất cả sự sợ hãi đứt gãy
tôi thầm nghĩ: khi bạn trồng một cái cây
những đóa hoa sẽ nảy nở trong lòng bạn rất an nhiên...
P.N