Thơ Bách Mỵ
Chớm đông
Mùa đông mở ra những đời sống khác
Em có nhận ra sợi nắng tươm màu!
Anh choáng váng bồng bềnh trên tóc ấm
Hoa sữa nhấc mình ngồi lại với trăm năm
Bước em cùng nắng sớm cách ly mùa đông
Mọi ngả phố đã nồng thơm vì nhớ
Mùa đã yêu em và em đã quên
Em bước tới những cánh đồng bước tới
Em rẽ ngang sông ngắt nhịp
Ví dầu...
Mọi ngả phố đã nồng thơm vì nhớ
Một bông hoa đã thắm gió reo lời
Một ánh mắt đã chạm mình xưa cũ
Một bước quen Đà Nẵng chớm đông rồi!
Con từ vạt áo mẹ bung ra
hớp tháng Tư trên môi mềm
con từ vạt áo mẹ bung ra
hồng như chòm mây trong nếp nhớ
thơm thơm cơn gió ban chiều
đêm chun nồng ngực mẹ
chuyện ngày xưa ,ngày xưa!
mía lau thành đường xếp thúng
trăng non ngọt lịm cầu ao
loa kèn nở chật vườn sau
con bung ra từ ngực mẹ...
đêm đêm
cơn gió dịu hiền từ bờ cây
và bão từ bờ cây
cây lớn lên giữa ban ngày
con ngủ trong lời ru
ban mai ngỡ ngàng chàng trai lớn trộm của mẹ!
con nở ra từ vạt mồ hôi của cha
vạt mồ hôi ngày cơm ngon
vạt mồ hôi đêm chăn ấm
cổ tích tháng Tư nằm lại giữa yên bình
con nở ra từ ánh mắt mẹ
tháng Tư sâu Róm ngủ trên giường
đậu hong nắng ngoài sân
con bật khóc cánh đồng xanh nhịp thở
nắng mở mắt nhìn cơn mưa lây phây
yêu thương từ ký ức bung ra
mùa gọi tóc đen ngủ vùi đầu bạc
mùa ươm mùa vàng trong tiếng hát
con từ vạt áo mẹ bung ra.
B.M