Biển hạ
09.05.2023
Mùa hạ xưa bên biển lại có em
Dịu dàng quá, sóng mơn man bờ cát
Gió hàng dương cứ vi vu trỗi nhạc
Tinh nghịch lũ còng dích dắc chạy quanh.
Ngắm biển hoài thăm thẳm mắt em xanh
Hay vì mắt mà biển xanh đến vậy?
Ngơ ngác thả rơi cái nhìn trong ấy
Tôi mặn lòng như hạt muối trắng tan.
Một chút sương một chút nắng mơ màng
Mà trói chặt đôi ta vào duyên nợ
Như sắc phượng hồng chói chang thương nhớ
Thoáng xa nhau đã đỏ mắt mong chờ.
Mưa rào em luôn ngẫu hứng bất ngờ
Để thảng thốt cây chiều tôi ướt áo
Biển thì vẫn giấu tận lòng giông bão
Chôn vui buồn trong đáy mắt thẳm xanh...
Hạ bây giờ với biển một mình anh
Ngày trôi nắng đêm trôi trăng dằng dặc
Lũ còng gió vẫn hồn nhiên cút bắt
Như chẳng nghe tiếng sóng gọi bồn chồn!
N.N.H
Bài viết khác cùng số
Hồ Chí Minh - Tấm gương sáng ngời về thực hành chữ NHẪNVăn học, nghệ thuật phải lấy người dân làm chủ thể, mục tiêu và động lực sáng tácTản mạn về ngày sách và văn hóa đọc Việt Nam“Gặp” Tự lực văn đoàn trong hẻm phố Hội AnVề đi, Sâm Cầm!Rồi!Cổ tích của một chuyện tìnhTìm kiếm ẩm thực đặc sắc văn hóa Việt Nam - Hành trình của niềm tin và khát vọngThơ Đinh Tiến HảiThơ Đinh Văn DũngDưới vòm cây đã náo động tiếng chimBiển hạRét Ba-zanSóng hát quanh nhà giànThơ Trần Ngọc TrácThơ Thảo NguyênThơ Huỳnh Hà ĐôngThơ Tươi NguyễnGiai đoạn sáng tác đầu tiên của biên đạo múaÂm luyến láy trong dân ca Quảng NamSưu tầm nghiên cứu văn hóa văn nghệ dân gian Đà Nẵng trong thời gian tớiThi pháp truyện ngắn Vũ Hải *Triển lãm Finding Parkinsons của David Thomas và Tranh đồ họa của nhóm nghệ sĩ Boston” tại Đà NẵngNỗi niềm khắc khoải cách biệt trong “Chờ ông đại tướng về”Khi họ lần lượt ra điNhững khoảnh khắc đích thực của tình yêu vĩnh cửu*Hoa senBiển khátĐà Nẵng tôi yêu