Thơ Huỳnh Minh Tâm

21.10.2013

Thơ Huỳnh Minh Tâm

Trên lối đi thường ngày

 

ngập ngụa lá vàng trải đầy bóng tối

những con đường tôi đi qua những mùa xuân không chờ đợi điều gì

điều gì để tôi chờ đợi hỡi những mùa không mùa

sen tàn cúc nở tóc mây bay

+

lạnh lùng gió thổi dưới đôi chân và đôi lúc mỉa mai mơn trớn

vẻ nhởn nhơ của những nàng bướm vẻ âu sầu của bầy ve

tôi vẫn tỉnh táo đi đều ăn đều ngủ đều

những đôi mắt nhìn tôi đôi mắt tre hay đôi mắt tre của tôi đang nhìn bao đôi mắt lá thân yêu

+

ảm đạm âu lo hèn nhát cô độc lạnh lẽo

trong trẻo hồn nhiên hạnh phúc an bình hay khoái trá

đôi mắt nào tạo dựng vẻ đẹp cuộc đời

đôi mắt nào ban tặng cuộc đời một vẻ đẹp bí ẩn

+

tôi đâu dám khước từ ngôn ngữ tôi đã nhào nặn

đâu dám bảo đây là chân lý

còn kia vẻ đẹp ba hoa nghèo nàn đánh tráo

đây là ánh sáng của quê hương còn kia là bóng tối của cố quận

+

không

tôi đâu dám như vậy như ri như kia như thường hằng như vĩnh cửu

như ánh chớp như bờ mi hai đường cong giả tạo sóng sánh

tôi vẫn đi trên con đường đêm ánh sao lung linh

+

lạo xạo cát dưới chân tôi nhánh cành rắn rít rin rít và vẻ dịu dàng của ánh trăng-

dẫu thưa thớt, cô đơn-tôi không dám bảo đâu là cuối cùng

đâu là đầu tiên. Tiếng chim thảng thốt như điềm báo như hy vọng

điều gì để tôi chờ đợi tiếng gọi thẳm sâu trái tim tôi hay tiếng gọi của giấc mơ đom đóm.

 

 

 

 

Trên đỉnh gió có một kẻ xa lạ

 

Trên đỉnh gió ngờm ngợp thắp sáng một ngọn đèn

Và người đàn ông gục mặt lên tảng đá

+

Cô đơn vì khát vọng khôn cùng

Đau khổ vì gia đình ly tán

U buồn vì mùa xuân năm trước

Một người bạn đi xa ?

+

Người đàn ông gục mặt lên tảng đá

Tảng đá gục mặt lên đỉnh núi

Ngọn đèn nhỏ ánh sáng yếu ớt

Rọi vào hư không

+

Năm này qua năm khác

Tóc bạc

Mưa bạc

Đá bạc

+

Không một tiếng thở dài

Không một lời cầu nguyện

+

Những con chim núi hót vang

Về cái chết

Và bóng tối

+

Chợt người đàn ông đứng dậy

Hét một tiếng vỡ lông ngực

Cầm cái rựa chặt ngã ba cây cổ thụ

+

Lăn tảng đá xuống vực

Rồi cầm ngọn đèn

Đi xuống núi.

 

 

                                          H.M.T

Bài viết khác cùng số

Biệt thự, mèo, răng giả và những chuyện khác - Truyện Trần Đức TiếnTản văn Phạm Thị Ngọc ThanhNhớ Hòa Bắc - Huỳnh Viết TưNúi thiêng - Nguyễn Văn TámMỹ thuật Đà Nẵng trên đường phát triển - Huỳnh LêĐinh Mỹ nhân - Truyện dã sử Đỗ Nhựt ThưCào cào lá - Nguyễn Ánh Tuyết TrinhNhững giọt nước mắt - Phạm Thị Thảo Nhi Thầy ơi, em đậu tốt nghiệp rồi! - Thanh Trắc Nguyễn VănTrung thu về gợi nhớ trăng xưa - Võ Khoa ChâuCô gái vẽ linh hồn - Truyện Cẩm GiangThơ Đinh Thị Như ThúyThơ Nguyễn HoaThơ Huỳnh Minh TâmTiếc nuối - Vạn LộcThong thả với sông Hàn - Mai Mộng TưởngThơ Trần Trúc TâmMiền Trung - Trần Hải Sâm Trường Sa xanh - Phan Minh ChâuViết cho những ngày xa Tổ Quốc - Lê HòaChúng ta chưa được nhìn thấy Vầng trán Người lo lắng ! - Bùi Công BínhVài kỷ niệm về mỹ thuật Đà Nẵng sau 1975 - Lê Huy HạnhHai bài viết mới về Phan Khôi - Phan Nam SinhTruyện ngắn Quế Hương – thế giới của những “nỗi buồn rực rỡ” - Lê Thị HườngĐã Tìm thấy châu bộ “thật” làng Tân Thái - Đinh Thị ToanĐại Chiêm Hải Khẩu-Hội An: Một cảng-thị quốc tế sầm uất thời vương quốc Champa - Trần Kỳ PhươngHội thảo “Thơ Đà Nẵng sau 1975 – Diện mạo và xu hướng phát triển” - Nguyễn Kim Huy