Thơ Huỳnh Minh Tâm
Trên lối đi thường ngày
ngập ngụa lá vàng trải đầy bóng tối
những con đường tôi đi qua những mùa xuân không chờ đợi điều gì
điều gì để tôi chờ đợi hỡi những mùa không mùa
sen tàn cúc nở tóc mây bay
+
lạnh lùng gió thổi dưới đôi chân và đôi lúc mỉa mai mơn trớn
vẻ nhởn nhơ của những nàng bướm vẻ âu sầu của bầy ve
tôi vẫn tỉnh táo đi đều ăn đều ngủ đều
những đôi mắt nhìn tôi đôi mắt tre hay đôi mắt tre của tôi đang nhìn bao đôi mắt lá thân yêu
+
ảm đạm âu lo hèn nhát cô độc lạnh lẽo
trong trẻo hồn nhiên hạnh phúc an bình hay khoái trá
đôi mắt nào tạo dựng vẻ đẹp cuộc đời
đôi mắt nào ban tặng cuộc đời một vẻ đẹp bí ẩn
+
tôi đâu dám khước từ ngôn ngữ tôi đã nhào nặn
đâu dám bảo đây là chân lý
còn kia vẻ đẹp ba hoa nghèo nàn đánh tráo
đây là ánh sáng của quê hương còn kia là bóng tối của cố quận
+
không
tôi đâu dám như vậy như ri như kia như thường hằng như vĩnh cửu
như ánh chớp như bờ mi hai đường cong giả tạo sóng sánh
tôi vẫn đi trên con đường đêm ánh sao lung linh
+
lạo xạo cát dưới chân tôi nhánh cành rắn rít rin rít và vẻ dịu dàng của ánh trăng-
dẫu thưa thớt, cô đơn-tôi không dám bảo đâu là cuối cùng
đâu là đầu tiên. Tiếng chim thảng thốt như điềm báo như hy vọng
điều gì để tôi chờ đợi tiếng gọi thẳm sâu trái tim tôi hay tiếng gọi của giấc mơ đom đóm.
Trên đỉnh gió có một kẻ xa lạ
Trên đỉnh gió ngờm ngợp thắp sáng một ngọn đèn
Và người đàn ông gục mặt lên tảng đá
+
Cô đơn vì khát vọng khôn cùng
Đau khổ vì gia đình ly tán
U buồn vì mùa xuân năm trước
Một người bạn đi xa ?
+
Người đàn ông gục mặt lên tảng đá
Tảng đá gục mặt lên đỉnh núi
Ngọn đèn nhỏ ánh sáng yếu ớt
Rọi vào hư không
+
Năm này qua năm khác
Tóc bạc
Mưa bạc
Đá bạc
+
Không một tiếng thở dài
Không một lời cầu nguyện
+
Những con chim núi hót vang
Về cái chết
Và bóng tối
+
Chợt người đàn ông đứng dậy
Hét một tiếng vỡ lông ngực
Cầm cái rựa chặt ngã ba cây cổ thụ
+
Lăn tảng đá xuống vực
Rồi cầm ngọn đèn
Đi xuống núi.
H.M.T