Tản văn Phạm Thị Ngọc Thanh
Người cùng thành phố
Ở trong cùng một thành phố thì thế nào cũng gặp nhau, không phải sớm thì là muộn, không phải hôm nay thì ngày mai, không phải là " face to face" thì cũng là thoáng qua nhau trên một con phố nào đó. Có thể để lại ấn tượng hoặc có thể không. Nhưng chắc chắn là có lúc nào đó tôi đã gặp bạn, bạn đã gặp tôi. Tôi nghĩ vậy và luôn luôn nghĩ vậy.
Sống trong một hình vuông, hình lục lăng, hình tròn hay hình thang thì tôi tin là vẫn có điểm gặp gỡ, cứ khép kín thì gặp nhau là đúng rồi. Trên lý thuyết của tôi là như thế. Quan trọng đó là thời điểm nào và gặp gỡ như thế nào. Vậy thôi.
Tôi luôn có những ý nghĩ kỳ lạ, những ý nghĩ ấy không thường trực mà hay xuất hiện vào những ngày trời mưa lất phất. Những hư hao trăng trắng ấy lại giục tôi xuống phố, dạo qua mấy cửa hàng sách hay là phóng xe thong dong trên đại lộ. Tôi thích nội thành những ngày cuối thu, có mùi hương hoa sữa nồng nồng hắc hắc, có lẽ vì hoa thơm quá nên người ta không chịu nổi khi gần, người ta chỉ thích nó ở xa một tầm tay với. Vừa vừa thôi nhưng mà đủ, mà nhớ, mà bâng khuâng...
Những chiều gió mát, lướt qua những khuôn mặt người, đẹp có, bình thường có, tươi tỉnh có, nhăn nhó có. Từ khi tôi có suy nghĩ về những gặp gỡ tình cờ trong cùng một thành phố, tôi bắt đầu để ý những người đi qua tôi. Già nua, trẻ thơ, sành điệu, dịu dàng, bình dị... tất cả đều có thể lướt qua nhẹ nhàng như khói. Đôi khi tôi có một ý nghĩ điên rồ, tôi muốn chào một khuôn mặt nào đó đi ngang qua tôi bằng nụ cười hớn hở và vô tư nhất. Nhưng cái ý tưởng điên rồ ấy chỉ lóe lên trong một khoảnh khắc thôi, chưa có lúc nào nó kịp để lại di chứng tồi tệ gì.
Có những ngày tôi rất không bình thường, không bình thường từ cái việc lựa một chiếc đầm màu trắng đi giữa ngày mưa ngập lụt, không bình thường khi vào quán cafe định uống sinh tố nhưng lại bỗng dưng gọi một ly Sambuca. Rượu mùi từ hoa Sumbucus nổi tiếng của Italia, trong suốt, không màu và rất thơm. Nhưng không phải để uống, chỉ là để đấy hít hà cái mùi vị nồng nồng ấy rồi ngất ngư theo tiếng đàn piano của một người cùng thành phố có mái tóc xoăn rất tự nhiên.
Những người trong cùng một thành phố. Có lúc tôi nghĩ chúng mình là những con cá chẳng còn tự do. Nếu tôi có thật nhiều tiền, tôi sẽ đi trên một cỗ xe hình quả bí đỏ từ thành phố này sang thành phố khác, lân la tìm kiếm những khuôn mặt lạ, ngơ ngác ngạc nhiên trước những điều thú vị mà tôi chưa từng có cơ hội được sờ mó động chạm tới nó. Một cơn mưa xứ lạ chẳng hạn, một bông hoa nở ra từ đất và nước của những miền đất mới. Những con đường...
Chiều nay tôi đi tìm một cơn gió có mùi thơm của cốm đầu mùa. Lang thang ven hồ ngắm những bông cúc đầu mùa. Buổi chiều thật khớp với tương tư. Muốn hái một cành hoa, tôi với tay về phía ấy. Một bàn tay ai đó có đeo đồng hồ hiệu Rolex vươn ra và chạm vào bông hoa ấy trước tôi. Tôi ngoảnh mặt nhìn lại. Một nụ cười với tín hiệu thân thiện. Bất giác tôi thốt lên: Chào người cùng thành phố!
Chỉ riêng ta hoa cỏ một chiều
Tháng Tám vừa rơi qua khung cửa nhà tôi. Những pha lê chợt quen chợt lạ. Tôi nghe bản nhạc romance ngân lên từ tiếng đàn guitar của người. Những dịu êm dường như nhẹ tênh. Muôn nỗi nhớ đổ về muôn ngả rẽ. Con đường thơm tím một chiều thu...
Có một ngày xưa đã từng đi qua nơi ấy, có một ngày xưa ai đón ai đưa. Những kỷ niệm mang màu của cung đường hoài ru mơ. Chỉ còn ta với những nồng say cứ chực trào lên như ngọn thác. Dỗi hờn bỏ đi đâu để mình ta ngồi đau, nhớ thương ai cho bạc nửa mái đầu. Chỉ còn những dư vương tàn úa của mùa thu thả trôi từng suy nghĩ. Ta nghe đời mình cỏ mọc những xanh rêu một thuở. Ai làm ta si mê như chiếc chong chóng nhiều màu mê gió. Ai làm ta ngả nghiêng say như thể một tình yêu.
Những buổi chiều như chiều nay. Lang thang hoài trên phố làm một người nhặt nắng cuối ngày. Ta như thấy bàn chân mình mọc hoa, những con đường chỉ toàn là cúc tím. Những khuôn mặt người không mảy may nghĩ suy tiễn đưa tháng 8 nhưng hình như trong cái nắng cuối ngày còn có một chút gì quyến mến bâng khuâng.
Chỉ riêng ta nồng nàn mãi một tình yêu, nồng nàn mãi một điều gì rất cũ...chỉ riêng ta hoa cỏ một chiều.
Góc nhỏ. Quán cafe bên cây trứng cá ra quả mọng tròn. Ta ngồi miên man một ly sinh tố mãng cầu. Nhìn phía bàn bên một anh chàng cũng có cây đàn giống người nào ấy. Mái tóc cũng xoăn bồng bềnh, đôi mắt cũng thả vào dư hương...
Về đây. Về đây ta cùng nhau đi trên những tháng năm đã từng là xưa sau. Về đây ta gặp lại những người đã đi qua con tim ta như những cơn mưa chiều hợp phố. Tạ từ tháng 8, trong ta còn ấp ủ những yêu thương vơi đầy. Dường như ta còn được ưu ái những nụ cười trìu mến, dường như ta còn được mùa thu dành tặng một niềm hạnh ngộ.
Người yêu thương ta, cớ chi ta chẳng yêu thương người. Ta và nỗi nhớ tìm phương nao có góc xưa đợi chờ. Ta đi tìm nơi nào có vòng tay ấm và những nụ cười trên môi người không là ảo ảnh. Ta đi lạc vào giữa mùa thu tháng 9. Nghe những vệt ngày trôi trên mắt nhau...Nghe thương tháng 8 phai màu...nhạt tan ngày cũ...
Ta thích mùi thơm tự nhiên của cỏ. Mùi hương cho tâm hồn ta an lành như thủy nguyên. Những dư hương xưa luôn là những kỷ niệm một đời không quên nổi. Cứ vọng về ta đi, cứ ôm ấp lấy con tim bé nhỏ nhưng chứa đầy tình yêu, cứ để ta say nồng những đam mê muôn lối. Cứ cho ánh trăng tàn trên hè phố, cứ để người đổ bóng tìm về…
Buổi chiều nay. Buổi chiều lòng ta chợt tím...những chiều hoa cỏ ngày xưa.
P.T.N.T