Ký ức của cát
(Trích Trường ca CÁT Ở BÌNH DƯƠNG)
Những trảng cát gối đầu về biển cả
Không nơi nào giống như cát Bình Dương
Những trảng cát gối đầu về đất mẹ
Quê hương nằm trong dằng dặc máu xương
Những động cát chỉ hoang vu toàn cát
Có nơi nào giống như cát Bình Dương
Bom rồi pháo rồi xe tăng cày nát
Lũ giặc về cày trắng những xóm thôn
Những cồn cát xác xơ vì bão tố
Chẳng nơi nào giống như cát Bình Dương
Những mộ cát vẫn cồn cào máu đỏ
Cát gọi ta oan khốc dọc đêm trường
Những trảng cát bị đạn bom cày xới
Có nơi nào giống như cát Bình Dương
Chúng thảm sát hàng trăm người vô tội
Máu dân ta nhuộm đỏ cát trảng Trầm
Những động cát mênh mông không ký ức
Chẳng nơi nào giống như cát Bình Dương
Giặc chôn sống biết bao người dưới cát
Biển dựng lên những ngọn sóng căm hờn
Những đồi cát bị xéo dày đày đọa
Không nơi nào giống như cát Bình Dương
Cát quật khởi dựng muôn trùng bão cát
Xóa đêm dài đòi lại một quê hương
Những cồn cát lật từng trang nhật ký
Chu Cẩm Phong viết trên cát mỗi ngày
Anh đã lấy chính máu mình để viết
Dưới hầm sâu từng trang máu dâng đầy
Anh ngã xuống bên dòng sông quê mẹ
Nhớ Hội An mà không kịp trở về
Sóng Thu Bồn mở từng trang nhật ký
Người yêu anh thắp một nén sao khuya
Con của mẹ đã hóa thành cát đỏ
Bao người con hóa cát dọc chân trời
Còn lại mẹ hóa thân làm tượng đá
Nỗi thương đau đã hóa đá ngàn đời
Khi đất chọn nơi đây làm Vườn Mẹ
Hạt cát kia nương bóng một linh hồn
Mỗi hạt cát nâng một hòn máu đỏ
Mỗi người con cần có một quê hương
Miền cát cháy nắng mênh mông bỏng rát
Cát với người luôn che chở cho nhau
Sống cùng cát và chết nằm dưới cát
Những anh hùng thời đất nước gian lao
Mẹ Việt Nam bao năm tháng khổ đau
Vết thương lớn gửi Bình Dương miền cát
Hơn một ngàn bốn trăm người con đi giữ nước
Đã hóa thành cát đỏ chẳng vô danh
Nơi họ nằm giờ thắm bóng dương xanh
Nghe sóng biển cất lời ru của mẹ
Đất ngàn đời còn thấm máu hy sinh
Bao lớp người quên mình nằm trong đất
Tôi đến với Bình Dương miền gió cát
Miền đau thương thuở giặc giã tơi bời
Mỗi hạt cát nâng một hòn máu đỏ
Mỗi hạt cát vùi quên trong đói khổ
Mỗi hạt cát oằn mình trong bão tố
Mỗi hạt cát cất tiếng kêu phẫn nộ
Đất Quảng Nam trong bom đạn dập vùi
Người con gái như cây dương thần thoại
Đứng ngang trời cát cháy tuổi đôi mươi
Khi giặc bắn, chị xé băng bịt mắt
Để được nhìn lần cuối xóm làng tôi
Máu của chị thấm vào miền cát cháy
Trên cát này giờ đẫm bóng dương xanh
Những xóm thôn bị cào bằng, cày trắng
Qua đêm dài tàn khốc lại hồi sinh
Đất kể ta nghe câu chuyện ân tình
Miền cát cháy gần hai ngàn liệt sĩ
Miền cát bỏng gần bốn trăm bà mẹ
Là mẹ anh hùng thương quá Việt Nam ơi
Đất Quảng Nam trong trái tim triệu người
Dáng mẹ Thứ trên tượng đài bất tử
Ngút ngàn đau thương lật từng trang sử
Đất nước biết ơn những bà mẹ anh hùng
Cát kể ta nghe về miền đất thủy chung
Đội du kích thôn mình toàn phụ nữ
Những cô gái như xương rồng hoa nở
Trên cát cỗi cằn - mai cát sẽ sinh sôi
Đất trảng Trầm từng hóa đất mồ côi
Đất Lạc Câu bền gan dân bám đất
Cát Bàu Bính miền cát không khuất phục
Cát Bình Dương cháy sáng những đêm dài
Em hãy về quê Mẹ đón ban mai
Thắp nén hương trên mộ người giữ đất
Mỗi hạt cát nâng một hòn máu đỏ
Tình quê hương như sông nước về nguồn
Nghĩa quê hương tỏa bóng xuống tâm hồn
Nơi vườn Mẹ trong tình yêu đất nước.
N.V.C