Đường đom đóm bay
NGÂN VỊNH
Đêm dày
đường đom đóm bay mong mỏng
soi sáng chiếc lá rụng
soi sáng góc ao tù
Đường đom đóm bay không phân mùa
tấm thân người đàn bà bốc khói
để con mắt nhìn bóng tối
tôi lắc đầu và giun dế rỉ ran
Đường đom đóm bay thế giới vô thanh
những khuôn mặt lơ mơ ngái ngủ
đầu làng ma họp chợ
vẫn như thời xa lắc xa lơ
Đường đom đóm bay đêm quê
đừng bảo là hư vô
đừng bảo là mê muội
tôi không hơn chiếc lá duối
đom đóm bay qua đầu im ắng canh khuya.
Chị đi về phố
Có gì mà nghe nhớn nhác
chị đi về phố mưa về
chân trời hàng cây nguội gió
để lòng em hát tỉ tê
nụ cười dại hoang chân bước
vấp vào mái tóc ngày xưa
mắt ướt chị không thề thốt
và em nào biết mình ưa
bóng chị ắp đầy ngõ gạch
đóng đinh vào những tiếng chim
tò he còn nằm trên mẹt
đã quen chiều xế nón nghiêng
ngũ sắc hàng rào giấy kẹo
chị về ngoài cửa lo âu
trong tiếng trẻ con nheo nhéo
ngói nâu thâm mái chùa Cầu.