Nhớ nhà thơ Trần Khắc Tám
Hồi những năm cuối thập kỷ 70 thế kỷ trước, anh em ở Trại sáng tác văn học Quân khu V tại Đà Nẵng hay đến Trung tâm phát hành sách Quảng
Ngày ấy, anh em chúng tôi – tôi, Ngô Thế Oanh, Thanh Thảo, Trung Trung Đỉnh đều chưa có gia đình. Tám nhỏ tuổi hơn nhưng đã “cõm” được một cô gái bán sách xinh đẹp người Hòa Vang – cô Nguyệt. Nguyệt cũng là một cô gái vui vẻ, ưa tiếp đón, săn sóc bạn của chồng, nên căn phòng ở gác 4 như chuồng chim của Tám là nơi chúng tôi hay tổ chức nhậu nhẹt, đọc thơ có khi đến thâu đêm suốt sáng. Chủ nhà không giàu nhưng bao giờ cũng có rượu vốt ca, bò khô, đu đủ để thết bạn bè. Có lúc, đi công tác về đói, chúng tôi coi nhà Tám như nhà mình, đến “ăn ghẹ”. Thời đó bao cấp, gạo thực phẩm đều khó, nhưng tôi chưa bao giờ thấy vợ chồng Tám tỏ ra “khó chịu”. Lúc nào cũng vui vẻ, hớn hở gặp các ông anh “quấy phá”.
Chỉ nghĩ Tám là người yêu văn học, thích chơi với anh em sáng tác vậy thôi, không ngờ, có một đêm Tám đến tìm tôi và Ngô Thế Oanh đưa cho mấy tờ giấy đã đánh máy:
- Em có tập làm thơ, các anh xem giúp em.
Chúng tôi xem thơ Tám, lúc đầu cứ nghĩ như thơ của một số bạn yêu thơ, xem cho vui, không ngờ thơ Tám dần dần cuốn hút chúng tôi. Rồi nay vài bài, bữa sau vài bài, Tám đưa dần cho chúng tôi xem thơ của anh. Với giọng thơ nhỏ nhẹ, thầm thì có nét gì đó buồn buồn xa vắng, Tám viết về quê hương, tuổi nhỏ, về giòng sông, cánh đồng, những hôm đi bắt cua, bắt cá, những lúc đi mót khoai, mót lúa, những lúc đi học xa nhà, những phiên chợ quê, với người mẹ, người chị... và ở đâu, lúc nào bóng dáng người mẹ tảo tần, thương con cũng hiện lên, làm cho mỗi chúng ta cay cay nơi khóe mắt. Ta chợt nhớ về mẹ ta ở xa tít tắp nơi quê hương tận phía chân trời. Bài thơ “Đi chợ chiều nhớ mẹ” là bài thơ có cấu tứ chắc mà dạt dào tình cảm, có những chỗ thảng thốt đến đau đớn:
Những mơ ước nhỏ nhoi ngày bé
Khi con làm ra đồng tiền đầu tiên
Con sẽ mua cho mẹ chiếc cối
giã trầu
Con sẽ mua cho mẹ hộp cao sao
vàng mà mẹ thích
Cùng với mẹ những giấc mơ ấy bây
giờ yên nghỉ
Lặng lẽ những bông hoa dại bên mồ
Trong vườn những trái đào chín rụng
Thiếu mẹ nhiều khi con lúng túng
Nhìn về đâu cũng thấy vắng
một người
Có lẽ thơ nhớ mẹ, khóc mẹ nhiều người đã viết nhưng sao Tám vẫn làm ta xúc động nghẹn ngào, bởi cái tình của anh rất thật, cảm xúc của anh thật chân thành. Ta chợt nhớ hình như có một nhà thơ lớn từng nói: “Chân thành là nghệ thuật cao nhất của thơ”. Bài thơ này có lẽ là bài thơ trọn vẹn, thành công nhất theo lối thơ Trần Khắc Tám: thơ không lạ theo nghĩa tìm tòi về hình thức, cách nói, cách cấu tứ, hình tượng. Song thơ anh thật, cảm động, dạt dào tình cảm. Nhờ đó thơ anh có hồn, ấm áp và lay động trái tim mọi người.
Trần Khắc Tám còn có những thành tựu khác về thơ hay văn xuôi thiếu nhi. Viết cho các em thế này thật ngộ nghĩnh:
Ông thương em bằng bà
Bà thương em bằng má
Má thương em bằng ba
Ba thương bằng tất cả
Em thương ba thương má
Bằng thương ông thương bà
(Phép cộng của em)
Nhưng dù làm thơ hay viết văn, viết cho người lớn hay thiếu nhi, cái tình, cái điệu tâm hồn của Tám: nhỏ nhẹ, xa vắng, buồn hiu hắt, dạt dào tình cảm vẫn là cái đặc sắc làm cho ta nhớ nhất. Đậm nhất vẫn là mãng viết về quê hương, về mẹ. Anh đã níu quê hương, cây cối, trời mây về phố ở cùng anh. Bài thơ “Với cây gòn trước cửa” là bài thơ hay về cấu tứ, cái cách triển khai, dựng hình tượng cũng kín đáo, nhất là phần cuối, làm cho bài thơ cất cánh:
Những tình yêu ấy bây giờ ra sao
Ngay cả chúng ta cũng không
biết nữa
Nhưng cây gòn còn đó
Lặng lẽ tung những bông trắng
lên trời...
Bây giờ thì Tám bỏ lại “cây gòn trước cửa”, bỏ lại “phiên chợ chiều”, bỏ lại “Đà Nẵng mùa thu”, bỏ lại những cánh “đồng quê”, bỏ lại người vợ và các con ra đi mãi mãi. Tám mất vì một tai nạn không ai ngờ được. Tôi nhớ ngày đưa tang anh, các anh chị Nhà xuất bản Kim Đồng nhờ tôi viết và đọc điếu văn, tôi chỉ viết mà để cho chị Dắt ở nhà xuất bản đọc, bởi tôi sợ, lúc ấy tôi sẽ không ngăn được những dòng nước mắt...
T.Q