Đánh rơi...
03.04.2009
đánh rơi buổi sáng qua tay
để chân lạc giữ mộng ngày khó nguôi
đánh rơi buổi tối trên đồi
mà nghe tĩnh lặng ba hồi tiễn đưa
đánh rơi mây trắng buổi trưa
mân mê hò hẹn đánh lừa thanh xuân
đánh rơi quá khứ trong ngần
ươm lên ngực trái nợ nần tháng năm
đánh rơi hiện tại xa xăm
câu thơ tội nghiệp mắc dằm thuỷ chung.
TÓC NGUYỆT
Bài viết khác cùng số
Ngày cậu cóc ra điNhững mẩu chuyện về Bác HồBố, conĐi lạc giữa thị thànhMột thoáng Hòa MỹHồn maiNhớ về quê mẹẤn tượng Kolkata Ám ảnhY nguyên nỗi buồnĐánh rơi...Mưa tháng sáuNgày anh yêu emSinh nhậtBến đợiVu vơHạt yêu thươngHơi thở mùa thuĐốt cháy !Dòng đờiKỷ niệm 40 năm ngày mất nhà văn-liệt sĩ DƯƠNG THỊ XUÂN QUÝ (1969-2009): Dương Thị Xuân Quý cuộc đời và trang viếtChi hội nghệ sĩ múa Việt Nam tại Đà Nẵng với trách nhiệm nâng tầm cao nghệ thuậtDìu dịu những trào dâng…Dòng chảyẢnh hình để lạiThu Bồn viết về nghề văn, nhà văn và chuyện làm thơLưu Trùng Dương - nhà thơ của nhân dân, nhà thơ của anh “Bộ đội Cụ Hồ”Hàn Mặc Tử và cái tôi mê dại trong “Đau thương”Năng động một cây bút lão thànhLo tròn chữ Hiếu