Có những “Người Đà Nẵng” đến từ nơi xa... - Trần Trung Sáng

28.01.2016

Có những “Người Đà Nẵng” đến từ nơi xa... - Trần Trung Sáng

Stefano Gullo là một trong những khách hàng đầu tiên của Phòng trưng bày tranh mà tôi đã phối hợp cùng Hội Mỹ thuật Đà Nẵng khai trương hồi giữa năm 2015. Anh ta có nhu cầu vẽ phác thảo một vài bìa CD âm nhạc mà anh yêu thích. Tuy nhiên, điều đáng chú ý là trong những lần lui tới anh thường mang theo một chiếc đàn cò truyền thống Việt Nam, một loại nhạc cụ mà lớp người trẻ hiện nay cũng khá ngỡ ngàng. Tò mò hỏi thăm, tôi mới biết ra Stefano là tay chơi nhạc guitar người Ý. Cha anh đang điều hành một dự án nào đó tại khu công nghiệp Điện Nam - Điện Ngọc, vì vậy, dịp này anh có cơ hội sang  thăm cha và có nguyện vọng muốn sinh sống lâu dài tại Đà Nẵng.

- Còn về chiếc đàn cò anh thường mang theo thì sao?

Stefano kể lại, có lần đi ngang qua một hẻm nhỏ, anh nghe vang lên một âm thanh réo rắt, oán than không cầm lòng được. Thế là anh đến tận nơi vang lên tiếng đàn tìm hiểu thì biết đó là chiếc đàn cò độc đáo chỉ có ở Việt Nam. Từ đó, anh có mong muốn được sở hữu và sử dụng loại nhạc cụ này. Bên cạnh đàn cò, anh cũng bị cuốn hút bởi nhiều thứ đặc trưng văn hóa Việt Nam, trong đó, hơn hết Đà Nẵng là thành phố cuốn hút anh một cách kỳ lạ.

Stefano nói:

- Ngay thời gian đầu đến Việt Nam, từ Hà Nội đến nhiều nơi khác, đi đâu tôi cũng nghe người ta thường nhắc đến Đà Nẵng. Tôi nghĩ điều đó không sai. Thành phố này không hối hả, nhộn nhịp như Hà Nội hay thành phố Hồ Chí Minh. Nó cũng  không quá yên tĩnh, nhưng thật êm đềm. Thậm chí, nó giống như một con người đang bước đi những bước chân điềm tĩnh, mà rất chắc chắn, hứa hẹn sự phát triển ngày một đến gần. Những người tôi mới gặp đều rất thân thiện và chân tình. Tôi thật muốn sống và làm việc lâu dài tại đây. Tôi đã bày tỏ với ba tôi ý định này: Tôi sẽ về Ý vài tháng thu xếp những việc riêng tư, sau đó sẽ trở lại Đà Nẵng, để được học đàn cò, học tiếng Việt... chung sống hòa nhập với mọi công dân trong thành phố này.

Sau lần trò chuyện đó, không biết đến mùa xuân này Stefano về Ý đã kịp thu xếp trở lại Đà Nẵng để học đàn cò hay chưa? Tuy nhiên, câu chuyện của anh cũng làm tôi nhớ đến một người Ý khác. Đó là ông Enzo Falcone, người đã sáng lập ra Hội Từ thiện Care the People, một tổ chức đã có 13 năm đồng hành cùng Hội Khuyến học Đà Nẵng trong công tác khuyến học khuyến tài. Enzo sau khi tốt nghiệp Đại học Y khoa Milano (Ý), có nguyện vọng khởi đầu lên đường sang châu Phi làm từ thiện suốt sáu năm. Thế nhưng, tình cờ vào năm 1994 khi ông nhận lời mời của Bộ Ngoại giao Ý sang thay thế cho một bác sĩ đang triển khai dự án cho Tổ chức phi chính phủ Thầy thuốc không biên giới tại Bắc Giang, thì tình cờ gặp một người phụ nữ Việt Nam tên Lưu Thị Minh Tâm trên chuyến bay từ Ý về Việt Nam. Ông Enzo nhắc lại, đó là chuyến bay định mệnh, khiến ông nên duyên với người phụ nữ ấy. Và ông Enzo khẳng định: “Từ lần đó, tôi ở lại Việt Nam đến trọn đời”.

Năm 2003, sau khi kết thúc công việc ở tổ chức “Thầy thuốc không biên giới”, gia đình ông Enzo Falcone về Đà Nẵng sinh sống. Tại đây, ông Enzo thành lập tổ chức từ thiện “Care the People” để cấp học bổng dài hạn cho học sinh nghèo, có hoàn cảnh gia đình khó khăn, thông qua sự giới thiệu của Hội Khuyến học thành phố Đà Nẵng. Với sự vận động tích cực của ông, nhiều học sinh ở Đà Nẵng đã có cha mẹ nuôi tại Ý. Ông còn mời những người bạn từ Ý sang Đà Nẵng và trực tiếp trao học bổng.  Trong đó, đã có hơn 3.000 lượt bạn bè của Enzo tại Ý đóng góp, ủng hộ tiền cho “Care the People”. Ông Enzo được nhập quốc tịch Việt Nam vào tháng 2-2011 với tên gọi Lưu Hòa Bình. Ông nói: “Tên Hòa Bình bởi tôi yêu hòa bình, lấy họ Lưu theo họ vợ”.

Ông Enzo sống tại ngôi nhà số 190 Nguyễn Công Trứ, quận Sơn Trà cùng vợ và con trai, con gái xinh xắn.  Ông cho biết, ông cảm thấy thật gần gũi, gắn bó thân thuộc với đời sống văn hóa của thành phố này. Đặc biệt, gia đình ông rất tự hào, thú vị với cô con gái Chiara Falcone.  Cô bé nói lưu loát 3 thứ tiếng: Việt, Ý, Anh và  rất có khả năng văn nghệ. Cách đây không lâu, cô bé từng tham gia cuộc thi Vietnam's Got Talent để thử tài ca hát. Trong cuộc thi này, với một bài hát dân ca tiếng Việt, Chiara đã thể hiện hết sức sống động, làm xiêu lòng tất cả mọi người trong ngày đầu tiên trình diễn trên sân khấu. Chiara cũng tham gia trình diễn tại lễ hội pháo hoa Đà Nẵng và  đoạt giải Giọng ca ấn tượng trong cuộc thi Olympic tiếng Anh thành phố Đà Nẵng 2011... Chiara từng được nguyệt san Network Italia (tờ báo dành cho cộng đồng người Ý tại Đông Nam Á) viết về em như một cô bé gốc Ý rất đặc biệt, đã mang những bài hát Việt sang cộng đồng người Ý và ngược lại. Nguyệt san này ưu ái bình chọn em sẽ là Đại sứ văn hóa tương lai của Ý.

Cũng tương tự với trường hợp những người Ý ở Đà Nẵng, Kathleen Huff  người thành lập nhà hàng "Bread of life" - bánh mì nướng truyền thống kiểu Mỹ đầu tiên ở Đà Nẵng từ hơn 20 năm trước (trước kia tại 25 Trần Phú nay dời về số 4 Đống Đa, Đà Nẵng), đã chọn cho mình một cái tên Việt Nam “Liên” để hòa đồng với những người xung quanh (xuất phát từ tên thật Kathleen Huff). Bà Liên cho biết: “khởi đầu từ  sự  gần gũi, yêu thích Việt Nam, gia đình chúng tôi đã tới đây để giúp đỡ những người trẻ khuyết tật ở Việt Nam. Và tôi thấy rằng những người khiếm thính họ chỉ có một khiếm khuyết duy nhất đó là giao tiếp. Nếu giải quyết được vấn đề này họ có thể làm được mọi thứ. Chính vì vậy tôi quyết định học ngôn ngữ ký hiệu để giao tiếp với họ và quyết định mở quán Bread of Life”.

Do những trở ngại riêng tư của gia đình, hồi tháng 6-2015, bà Liên phải về lại Hoa Kỳ, nên phải chuyển giao nhà hàng "Bread of life" cho một người Pháp. Tuy nhiên, trước khi từ giã, bà nói rằng, Đà Nẵng không chỉ là mảnh đất đầy kỷ niệm của vợ chồng tôi mà còn của hai con trai nữa. Tuổi thơ chúng nó lớn lên tại đây. Chúng nó đã trải qua nhiều cái Tết Việt Nam thú vị. Chúng nó gần như Việt Nam hóa rồi. Chúng yêu thích cuộc sống ở đây lắm, nói tiếng Việt sành hơn tiếng mẹ đẻ và am hiểu văn hóa Việt Nam. Do đó, bà hy vọng các con sẽ tiếp tục nối tiếp con đường của bà tại thành phố Đà Nẵng thân yêu.

Còn bà Wantanabe Misato thuộc tổ chức Hội Phụ nữ Dân chủ Nhật Bản (gọi tắt là Femin) hiện là người đại diện đỡ đầu cho Làng trẻ em Hy Vọng tại Đà Nẵng. Từng là một cô giáo ở Nhật Bản, năm 2000 bà Misato theo một tour du lịch cùng hội Femin đến Đà Nẵng. Sau khi ghé thăm Làng Hy vọng, trở về nước, bà  quyết định nghỉ dạy và xin gia nhập hội Femin để được quay trở lại giúp các em. Từ năm 2005 đến nay, cứ đều đặn mỗi tháng một lần, bà lại đến với những đứa trẻ ở làng Hy Vọng. Suốt 15 năm qua, bà và hội Femin đã giúp đỡ, cưu mang cho hơn 120 trẻ em nghèo, mồ côi, khuyết tật. Trong số đó, có 80 em đã tốt nghiệp cao đẳng, đại học, 2 em được nhận học bổng sang Nhật du học.

Bà Misato mở quán cà phê mang tên Sakura Friends Café tại số 125, đường Hoàng Hoa Thám, Đà Nẵng nhằm làm nơi gặp gỡ giao lưu văn hóa Việt - Nhật.  Đồng thời, bà  còn chủ trương mở xưởng may ART Sakura để tạo điều kiện có nơi làm việc cho các trẻ em lớn lên từ làng Hy Vọng. Nhiều em qua sự chăm sóc giúp đỡ của bà đã có cơ hội đi du học tại Nhật Bản, nhưng bà luôn căn dặn các em quay lại Việt Nam để phục vụ cho quê hương Đà Nẵng. Bởi chính bản thân bà đã yêu mến nơi này chẳng thể rời xa.

Xuân này, chợt nhớ đến Cuộc thi viết, phóng sự ảnh “Người Đà Nẵng” vừa được tổng kết hồi tháng 12/2015, nhằm khơi dậy tình yêu quê hương và cảm nhận đối với những đổi thay của thành phố. Có nhiều bài viết đã khẳng định, tình yêu Đà Nẵng không phân biệt người Đà Nẵng gốc hay là người đến từ miền đất khác. Trong đó, bài viết của bạn Nguyễn Thị Hoài Thu có đoạn thật thú vị: “Bây giờ trong mỗi chuyến đi công tác, khi được hỏi từ đâu đến, cô như không giấu được sự tự hào “tôi đến từ Đà Nẵng”. Cô tự cho mình cái quyền đó, vì với cô, người Đà Nẵng đâu phải chỉ là người sinh ra và lớn lên ở Đà Nẵng, chỉ cần là người yêu thành phố này, hòa nhịp cùng những nốt thăng, nốt trầm của thành phố thì đã là người Đà Nẵng rồi!”.

Phải chăng đó cũng là tâm trạng của Stefano Gullo, gia đình ông Enzo Falcone, gia đình bà Kathleen Huff, bà Misato... những “Người Đà Nẵng” rất đặc biệt mà cũng rất gần gũi thân thương!.

T.T.S 

Bài viết khác cùng số

Ngày xuân, nghĩ về người Đà Nẵng - Dân HùngTết - Trần Huy Minh PhươngCó những “Người Đà Nẵng” đến từ nơi xa... - Trần Trung SángGiấc mơ phố - Nguyễn Thị Anh ĐàoBong bóng cá mùa xuân - Liêu NhiGiữa mùa chán chết - Nguyễn Ngọc TưKhúc hát của dòng sông - Nguyễn Quang ThiềuQuà Tết - Huỳnh Viết TưMơ hồ ánh lửa Bích Câu - Nguyễn Nhã TiênVạt áo cưới của mẹ - Tường LinhCội phương mai - Lương Hoàng HạcĐếm ngược thời gian - Thi AnhTết - trong ký ức tuổi thơ tôi - Nguyễn Văn HọcCần thiết - Thái Bảo - Dương ĐìnhXuống dốc - Quốc LongDự cảm - Nguyễn Xuân TưẤm dấu chân xưa - Nguyễn Hoàng SaBác xích lô chiều 30 Tết - Nguyễn Thành LongKhông đề - Lê Huy HạnhNhư là nỗi nhớ - Mai Hữu PhướcGió nhớ - Nguyễn Nho Thùy DươngTặng người một ánh rằm xuân - Trịnh Bửu HoàiSáng nay - Trương Điện ThắngTình như bèo dạt - Nguyễn Miên ThượngNét phố - Thuận TìnhLiên tưởng - Trần Trúc TâmMùa xuân - Nguyễn Đông NhậtChào xuân trên biển - Đoàn Văn MậtLạt mềm mùa xuân - Lê HòaNgẫm - Nguyễn Hoàng ThọTiếng thì thầm - Phan HoàngLàm sao vịn được giao thừa - Nguyễn Ngọc HạnhĐọc Kiều - Lê Minh QuốcTự xuân - Thùy AnhTrong những lời yêu thương - Đinh Thị Như ThúyMùa xuân trên đảo - Trần Mai HươngMùa xuân nào quay bước? - Tần Hoài Dạ VũĐêm hoa nở - Mai Văn PhấnThơ Phạm PhátĐã quen - Nguyễn Minh HùngHương thanh trà - Vạn LộcTrần tình với mùa xuân - Nguyễn Kim HuyCon bướm xinh/ Con bướm đa tình(*) - Đỗ Thượng ThếTrầm tích từ ký ức xanh - Trương Đình ĐăngTrôi về phương cũ - Trần Văn HuyTiếng chim xuân - Tăng Tấn TàiRượu và thơ - Lê ĐàoGửi đến núm ruột mình nơi đảo xa - Phan Thành MinhMưa biển - Hải VânCâu đối xưa nói về ca nhạc và sân khấu - Phan Lý Lệ Vân (sư tầm)Khỉ trong thành ngữ, ca dao - Minh Lê (sưu tầm)Về mong ước được đổi đời trong cổ tích Việt - Bùi Văn TiếngTheo chân các nhà khảo cổ học Nhật Bản đi tìm dấu tích Dinh Chiêm - Châu Yến LoanNgười làm lịch độc bản - Văn Thành LêTrần Quế Sơn “cõng mẹ đi chơi” - Hoàng Hương ViệtBuson - thi sĩ mùa xuân trong vườn thơ Haiku - Chế Diễm TrâmHình tượng khỉ trong nền điêu khắc Champa và khỉ thần Hanuman của sử thi Ramayana - Trần Kỳ PhươngThời gian, rượu và thi ca - Lê Huỳnh LâmVẻ đẹp của tiểu thuyết không hư cấu - Thanh TânNgày xuân kể về một nhân cách lớn của đất Quảng - Vân TrìnhMột bàn chân nhỏ bé giữa mùa xuân - Trần TâmBên chén rượu đầu năm - Thanh Quế