Thơ Uông Thái Biểu

01.11.2017

Thơ Uông Thái Biểu

Tiếng xưa

1.

Mặt trời soi sáng trên đầu

Gió thổi ào ào từ núi

Những bước chân theo cha vươn dài ra biển lớn

Những bước chân cùng mẹ trèo cao lên non xanh

Trùng trùng gian nan

Vịn bờ vai nhau lúc tối lửa tắt đèn

Vững tay chèo chống trước sóng to gió cả

Thách thức dựng thành muôn vạn Sơn Tinh

 

Thánh Gióng bay về trời

Kịp gửi lại áo giáp sắt xạm màu chiến địa

Vua Lê trả gươm báu cho rùa thần hồ Gươm

Ngày lên ngôi hoàng đế

Quang Trung gửi về Nam cành hoa đào đất Bắc

Trên đường xung trận Xuân về 

 

Lớp lớp tiền nhân thuở trước

Muôn đời con cháu mai sau

Vung gươm giết giặc múa bút bình văn

Chiến trận tung hoành xua lũ xâm lăng

Đất nước bình yên

Lại lội ruộng cấy cày mò sông đánh dậm

Nuôi khát vọng hòa bình cháy bỏng

Nuôi tre lớn cho đến ngày thành gậy

Nuôi con trẻ lớn thành chiến binh

Lộng lẫy ngai vàng Thục Vương thoáng ngủ quên

Để lông ngỗng mãi lả tả rơi

Trên trang sử đớn đau một thời mất nước  

 

Chiến tướng mã hồi nhớ xưa oanh liệt

Nâng chén dưới trăng ngâm khúc tráng ca

Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu

Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi 

 

2.

 

Đất thì vuông mà trời thì tròn

Chẳng ai chọn Lý Thông

Chẳng ai chọn mụ dì ghẻ tham lam độc ác

Người dân xưa đặt hoàng tử Lang Liêu hiếu thuận

Lên ngai vàng trị vì đất nước

Mời cô Tấm thảo hiền lên ngôi hoàng hậu

Gảy tiếng đàn Thạch Sanh khoan dung làm vũ khí đánh thù

 

Tiếng ngàn đời trong trầm giọng ầu ơ

Dạy con cháu sinh nhai dạy đời sau xử thế

Những dây trầu thân cau nói thay lời đạo nghĩa

Chim thần trả vàng đáp ơn người trồng khế

Lòng tham không thể dài hơn túi ba gang

Học một sàng khôn đi một ngày đàng

Nhưng giặc đến nhà thì đàn bà cũng đánh

 

Những bậc anh hùng dân tôn thần thánh

Kẻ cõng rắn cắn gà nhà dân nguyền rủa không thôi 

 

3.

 

Nghe trong gió vị lai thổi về từ tiền sử

Khúc hùng ca đương đại cất lên

Từ những đêm xưa mài mực dưới trăng vẹt mòn đá núi

Tổ quốc ngàn năm dáng Rồng hình Tiên

Dòng máu trái tim nối mạch Lạc Hồng 

Như nối dòng dân tộc trên nét hoa văn trống đồng Ngọc Lũ

Ta nhận ra nhau trong sướng vui khốn khó

Ta hiểu lòng nhau từ giọng khóc tiếng cười

 

Trời vẫn tròn và đất cứ vuông thôi

Trời thì ở trên cao         

Đất xương trắng binh đao đất lành chim đến đậu

Đất nuôi cây lớn lên đất dẫn dây dắt lúa về nhà

Đất thấm máu mồ hôi bao thế hệ mở cõi đắp bờ

Đất trồng khoai gieo cà nuôi những chàng Phù Đổng

Đất ngàn năm dâng trào sự sống

Đất Việt trường sinh

 

Tiếng chim Lạc vọng ngân tâm linh

Tiếng trống đồng trầm hùng hào khí

Tiếng tổ tiên ngàn năm hiện về

Tiếng đương đại vĩ thanh từ quá khứ

 

Nghe trong gió vĩ lai thổi về từ tiền sử

Âm thanh ngàn đời

Vang vọng khúc Âu Long.

 

Khúc tự tình của người trai chân đất

1.

 

Tôi sinh ra trong ngôi nhà lợp ngói nam

Ba chái hai hồi

Mở mắt nghe con chim chích sâu hót cây xoan trước ngõ

Con chim chìa vôi hót cây mít sau vườn

Ầu ơ

Kẽo kẹt canh trường

Những người đàn bà làng tôi nựng con vào giấc

Lời ru bước cao bước thấp

Những người đàn ông đều đi đánh giặc

 

Sông Lam dừng trước mặt

Ngọn gió nồm thổi vát ngọn tre

Con chim khách kêu nhà có khách

Bác đưa thư rưng rưng nước mắt

Mỗi chiều qua ngõ lặng thinh

 

Ngũ liên trống trận thậm thình

Trống trận giục lòng cô phụ

Âm thanh sôi trong lòng những bà mẹ làng tôi đến tận bây giờ

 

Lúa chiêm lấp ló đầu bờ

Mẹ nghe tiếng sấm ru hờ ngọn tre

Ầu ơ con ngủ có nghe     

Cha đi đánh trận ngày về còn lâu

 

Lá mít cột vít sừng trâu

Lá trầu xoe đầu con phượng

Chẫu chàng õm òm đầu ruộng

Ngàn năm nghê đá cửa đình

Lũ trẻ chúng tôi chân đất đầu trần

Tóc hoe lửa

Thổi nùn rơm nướng khoai đánh trận

Một thời thơ ấu đi qua

 

2.

 

Tháng năm

Trở lại vườn nhà

Vẫn ngôi nhà ngói nam

Lỗ chỗ hai hồi ba chái

Mẹ bới tóc bên thềm

Vò tóc bạc kể chuyện thời con gái

Đầu đình hát đối cuối xóm giỡn trăng

Trai làng Lịch bén duyên đò ngang

Gái làng Đăng bén duyên đò dọc

Lá tre lóa trăng mắt ngọc

Thương nhau buộc túm khăn trầu

 

Tôi lại về với tiếng sáo lưng trâu

Nghe mê muội những cánh đồng u tịch

Bạn bè phiêu bạt

Một mình đánh trận ấu thơ

 

Cố hương ơi chát trái bần chua

Nghe lòng tím ngắt

Bữa rét tháng mười bữa nắng tháng năm

Tuổi thơ tôi trôi vào cổ tích

 

Đất khổ phơi mình

Trời nghèo cúi mặt

Tôi nhặt dấu chân mình rơi dưới đáy hoàng hôn.

U.T.B

Bài viết khác cùng số

Đà Nẵng - hình ảnh đại diện cho Việt Nam tại Hội nghị thượng đỉnh APEC 2017 - Thanh NhãTây Giang - miền biên thùy rất lạ! - Huỳnh Viết TưDấu ấn Tây Giang - Quốc LongNhớ anh Hồ Hải Học - Lê HuânChiếc đòn gánh - Mỹ AnMưa qua tháp cổ - Phụng TúDòng xưa chuyện kể - Tường LinhTrở mùa - Phạm Thị Hải DươngCông viên Vườn tượng 21 nền kinh tế APEC giữa lòng Đà Nẵng - Trần NgọcHội nghị thượng đỉnh APEC Đà Nẵng, Việt Nam thu hút sự quan tâm toàn cầu - Thanh LiêmĐà Nẵng - thành phố của những thương hiệu riêng biệt - Bùi Văn TiếngVăn nghệ sĩ cảm nhận về thành phố Đà Nẵng - Minh Hoàng (thực hiện)Hương thảo - Bùi Công MinhNắng gió đại ngàn - Vạn LộcTây Giang - Nguyễn Xuân TưNgày lại ngày - Hoàng Thanh ThụyVấp - Nguyễn Ngọc HạnhTa còn chờ mai nữa lá thu bay - Trần Trình LãmNgười học trò và Bông Hồng Vàng - Nguyễn Hoàng ThọMùa thu - Nguyễn Đông NhậtTình ca biển - Phan NamThành phố & tôi hôm nay - Khaly ChàmMình đi thành phố nhé - Phan DuyThành phố những hàng cây ngủ sớm - Nguyễn Linh KhiếuNhững hàng cây nhắc nhớ - Huỳnh Thúy KiềuVề thăm Sơn Trà - Mai TuyếtThơ Uông Thái BiểuChuyển động thơ - Huỳnh Minh TâmTừ bông hoa đã lụi tàn - Trần Quốc ToànLàm Đào được mặc áo đôi được đi giày đỏ, được ngồi chiếu hoa - Trương Đình QuangThơ Nguyễn Nho Khiêm và sự rủ rê người đọc - Mai Bá ẤnNhà thơ Nam Trân nhận thơ tặng của Giáo sư Trung Quốc - Hương ThuCó một đàn chim - Hoàng Hương Việt