Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh
Chiêm bao
Đêm
giấc chiêm bao lật úp tan tành
buồn vui cơn mơ chìm xuống đáy sâu tĩnh lặng
nuối tiếc bài thơ viết dở dang
những cuộc tình buồn
đi qua đời tôi
chỉ phút chốc thôi, bay mất
bay mất cả cái đêm thập thò định mệnh
tôi thấy linh hồn mình
bước qua hố thẳm
rơi từ trên cao xuống đáy vực sâu
như vừa ra đi
như vừa mới trở về
trong phút chốc thôi, tỉnh giấc
chiêm bao
mà ngỡ như đời thật
cũng đầy buồn vui, nhiều nước mắt
cũng lắm vinh quang và bao điều ô nhục
nỗi đau y hệt đời thường
đêm nằm thương giấc mộng con
chiêm bao
thường mấy ai nhớ hết
có những mảnh đời như chưa hề gặp
thấp thoáng vài ba khuôn mặt đàn bà
vô cảm lạnh lùng ít nói kiêu sa
có kẻ vô danh
có người chưa từng quen biết
đêm đêm bất chợt hiện về...
giữa đời này là giấc ngủ mê
kẻ thức sớm thương người dậy muộn
ai chẳng trót đã vay từ số phận
nợ trăm năm
chưa trả hết vui buồn
đêm thì mơ
ngày thức với mông lung
hơn thiệt giữa bao điều được mất
dẫu biết cõi đời hư ảo thật
sao vẫn còn mù mịt chiêm bao.
Ngõ hẹp
ngõ hẹp dần
lối mòn cũng nhỏ dần
mòn như cái cối xay trầu của bà tôi
mòn như con đường làng
mỗi ngày mẹ tôi ra sông giặt áo
mòn ánh trăng khuya
cong vút lưỡi liềm
rơi xuống
chạm ngõ nhà em
tôi đã mòn
và đời thôi đã hẹp
lối nhỏ dần nhỏ dần
lấp khuất
ngày thì xa mờ mịt
chỉ lòng tôi chưa cạn đêm sâu
ngõ vắng rồi
giờ biết về đâu
khi em mở lòng em, ngọn gió
khi tôi khép hồn tôi, ngọn cỏ
phía xa mờ
trăng đã tàn đêm
đã mòn rồi
vét cạn gì thêm
câu thơ cũng hẹp dần
lối nhỏ
phút giây này mấy ai cạn tỏ
ai người bầu bạn tri âm
khi em chạm tới nỗi buồn
mới hay đời chiều đã cạn!
N.N.H