Thơ Lê Thiếu Nhơn
Lê Thiếu Nhơn, sinh năm 1978 tại Phú Yên, cử nhân Báo chí, đang sống và viết tại Thành phố Hồ Chí Minh. Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam; Hiện là Ủy viên Ban chấp hành Hội Nhà văn Thành phố Hồ Chí Minh; Ủy viên Hội đồng Thơ Hội Nhà văn Việt Nam nhiệm kỳ 2020 - 2025.
Đã in 6 tập thơ, 4 tập văn xuôi, 4 tập lý luận phê bình.
Đã 3 lần được Tặng thưởng của Hội Nhà văn Thành phố Hồ Chí Minh vào các năm 2007, 2010 và 2016.
Bước chậm ngổn ngang
Về nhà lại muốn đi xa
Dấu chân ngõ cũ cỏ nhòa cơn mưa
Ngẩng đầu cao thấp giấc mơ
Quê chiều bạt gió, phố mờ bóng đêm
Chuông chùa lạ, giọng hò quen
Bước ngang nước mắt sang hèn đâu hay
Cầm gai nhọn giữa lòng tay
Vẫn tin cát trắng nắng say hoa vàng
Cành run rủi lá đa mang
Rạ rơm từ độ ngổn ngang người buồn!
Gót muộn kỷ niệm
Ngày xưa thật xa lắm rồi
Anh tỏ tình chiều xanh vụng dại
Cửa khép ngàn ánh sao, ơ hờ ngọn gió gọi
Chuyến xe buồn chầm chậm bóng đêm
Quá nửa đời ngơ ngác góc phố quen
Đợi giờ tan ca người lơi lả sống
Nợ danh vọng gót nhỏ đường trơn
Chuyển dịch lưng thon, chuyển dịch
vai trần
Đô thị mồ côi trái tim mắc cạn
Không có ánh mắt em xua mùa mưa
kéo đến
Anh một mình trò chuyện với cơn giông!
Phố gặp biển
Không thể không bận lòng một sắc
mây bay
Khi em về đường xưa thông thốc gió
Anh chẳng còn chút mộng mơ nào nữa
Làm sao nói với nhau
Nỗi hồi hộp mùa đang vội vã?
Thêm lời giã biệt mà biển vẫn hoàng hôn
Có ai kịp nhớ tên muôn ngàn con sóng mỏi
Ánh mắt buồn đã tắt trời sương...
Phố thật chậm màu cát
Người thật ảo màu trăng
Thương ngổn ngang bước chiều trễ nắng!
Buổi sáng ở Thủ Dầu Một
Không còn đủ khát khao để nhắc sông dài
biển rộng
Tôi trồng thêm một hàng cây cho chim về hót hắt hiu đời mình
Cầm lá rơi chợt thấy thương chồi biếc
Lãng du nào đang gọi tới mây xanh?
Em vẫn còn ở lại với tôi chăng
Ngõ mùa thương quên đường bàn chân cũ
Tiếng thở dài mắc kẹt cánh cửa đêm
Tôi mỗi ngày mỗi xa đô thị
Gió ngoại ô thổi vắng bao hẹn hò
Bỗng có khi thức dậy vầng trăng khuyết
Sao cứ ngờ vệt nắng giữa câu thơ...
Chột dạ khi rời khỏi nhà
Con ôm theo cái gối đến trường mầm non
Cha mang theo câu thơ ra đường kiếm sống
Ai cũng cần một chỗ dựa cho an lòng
Giữa thế kỷ khánh kiệt những điều lương thiện
Chúng ta làm sao tự vệ trước sắc mây bay?
Chúng ta làm sao tự vệ trước chiều mưa muộn?
Chúng ta làm sao tự vệ trước vệt nắng phai?
Con vào lớp học cũng vơi dần tiếng khóc
Cha vào chợ đời vẫn ngập lụt ranh ma
Ngày mai rất gần mà ngày mai rất xa
Chỉ thầm mong bóng mình không lạc bóng tối!
Hoài niệm thành phố tuổi thơ
Thành phố trữ tình
Mây buông sông chậm
Còi tàu dài bao nỗi ly hương
Thành phố gió hát ru
Đường mưa trưa muộn
Tháp cô đơn gạch vỡ trong lòng
Thành phố kẻ làm thơ
Đêm mơ tơ nhện
Biển cồn cào giăng lưới trăng sao
Thành phố da rám nắng
Tiếng mõ ngõ khuya
Bóng người về buổi chợ mờ sương
Thành phố bàn chân vội
Mắt buồn vương sóng
Ai mở buồm bến cá xa khơi!
L.T.N