MÂY BIÊN GIỚI;TRẬN ĐÁNH MỘT TRĂM MƯỜI BẢY NĂM; NHỚ DÂN - LƯU TRÙNG DƯƠNG
Sớm mai mây ghé chòi canh
Trưa vàng mây đến lượn quanh đàn gà
Xế chiều mây đậu vườn hoa
Đêm trăng mây lại vào nhà vấn vương
Mây nâng vó ngựa trên đường
Tím lam khói bếp mây vờn phất phơ…
Nhà ta đỉnh núi xanh lơ
Bay trong mây trắng màu cờ càng tươi.
Ta thương mến cả đất trời
Nên mây núi đó cũng người tương thân.
Một tà áo của nhân dân
Một cành tre nhỏ đủ làm quê hương.
Những chiều biên giới mù sương
Lòng ta vẫn sáng dặm đường tuần tra
Có bay về đến quê xa
Mây ơi, nhắn hộ người ta trông chờ…
TRẬN ĐÁNH MỘT TRĂM MƯỜI BẢY NĂM
Sau trận đánh Một trăm mười bảy năm
Sáng xuân nay ta về Đà Nẵng
Kìa, sau cuộc hồi sinh
Thành phố thanh xuân hồng hào trong ánh nắng.
Từ nay càng trẻ đẹp bội phần.
Đà Nẵng của ta ơi!
Vốn sơ sinh là mấy xóm dân chài
Cuộc sống bồng bềnh theo con nước hôm mai
Đời vất vả nhưng tâm hồn thênh thang như gió biển
Tự hào bấy!
Hơn trăm năm giặc đến
Mà mảnh đất này không chịu kiếp ngựa trâu
Như Hoàng Diệu, Thái Phiên không chịu cúi đầu
Đàn con cháu không cam tâm bán nước
Dẫu vua chúa ươn hèn quỳ "nhượng” đất
Chúng không thể nào đem "nhượng” lòng dân
Đà Nẵng anh hùng
Đà Nẵng bền gan
Đã chống giặc một trăm mười bảy năm ròng rã…
Ôi trận đánh một trăm mười bảy năm ròng rã…
Đến hôm nay trời biển đã về ta!
Hỡi cát trắng Mỹ Khê, hỡi núi biếc Sơn Trà
Hỡi con sóng mấy nghìn đêm trằn trọc
Hỡi viên đá in hình bóng mây bay trên hòn Non Nước
Và rừng dương tuổi nhỏ, và hoa phượng học trò
Hãy nổi dậy cùng ta!
Hãy cùng ta nổ súng!
Hãy cùng ta lên đỉnh cao nhìn xuống lũ quân thù
Đang tháo chạy tơi bời, hoảng loạn!...
Từ hai bàn tay trắng
Từ những trái mù u
Từ chân đất, gậy tầm vông ta làm nên chiến thắng
Cuộc hành quân vĩ đại lạ lùng!
Trong trận đánh Một trăm mười bảy năm ròng
Những loạt pháo đầu tiên là của quân cướp nước
Của chúng ta những loạt pháo sau cùng,
Những loạt pháo giữ nhà, cứu nước
Ôi nức lòng hả dạ biết bao nhiêu!
Ta nhớ vô vàn bà mẹ quê hương
Buổi sum vầy nước mắt bỗng rưng rưng
Mẹ nói với con trong đoàn Quân giải phóng:
- Các con đi tới đâu
Cờ mọc ra tới đó
Bởi từ giữa thẳm sâu
Trái tim mẹ vẫn âm thầm nuôi ngọn lửa
Trong đêm dài sáng mãi ánh cờ sao
- Mẹ ơi, cờ mọc ra từ trái tim mẹ đó!
30-3-1975
NHỚ DÂN
Có nỗi nhớ nào bằng nỗi nhớ dân
của người lính bốn mùa trên hải đảo?
Khi vọng gác mịt mù trong mưa bão
khi pháo đài dìu dịu bóng trăng soi
khi kéo cờ lên đón ánh mặt trời
khi vẫy mũ tung khăn mừng thuyền nước ngọt
và những lúc ngắm trời nhớ đất
và những cơn say biển nhớ rừng
tự đáy lòng rung hai tiếng "nhân dân”
bỗng thấy rõ nhân dân là tất cả!...
Nhớ nhân dân gồm bao nỗi nhớ:
nhớ người yêu, nhớ mẹ, nhớ em,
nhớ một tấm lòng bầu bạn chưa quen,
nhớ khóe mắt, môi cười vừa gặp gỡ…
Nhớ nhân dân là nhớ từng hơi thở,
từng sắc màu, mùi vị, thanh âm,
nhớ nhịp chày giã gạo đêm trăng,
nhớ màu áo hoa hồng, trứng sáo,
nhớ giọng bi bô trong vườn mẫu giáo,
nhớ tiếng còi tầm giục giã, siêng năng…
Ôi người lính nhớ dân
còn hơn cả con chim nhớ trời;
con cá nhớ nước,
con sông đi muôn dặm nhớ nguồn!
Nỗi nhớ nào cũng gợn thoáng mây buồn
duy nỗi nhớ nhân dân như trời xanh trong vắt.
Dù ai đấy nhớ người yêu lòng đau dao cắt,
như nước hồ chỉ quanh quẩn riêng tây.
Còn nỗi nhớ nhân dân là biển cả tràn đầy
mà suối nhớ sông thương đổ dồn trăm mối,
lòng người lính nhân lên theo trái tim đồng đội
nỗi nhớ riêng mình hòa nỗi nhớ chung quanh
Bởi rất yêu nên không thể ở gần,
như hải đảo vui lòng xa Đất Mẹ
làm người lính giữ chân trời mặt bể,
nhớ nhân dân không một phút nào nguôi,
hình ảnh nhân dân một bước không rời
đã điệp với mây hồng sóng biếc…
Trên một hòn đảo không có dân,
giữa vịnh hạ Long, 1961
L.T.D
Tác phẩm được trao tặng Giải thưởng Nhà nước năm 2012