Mất ngủ - Bằng Việt
Người đàn ông đã đến tuổi buồn
Ðã đến tuổi không còn gì để nói
Sao ngoảnh lại vẫn còn nhiều bối rối
Vẫn còn nhiều duyên nợ ở trần gian?
Người đàn ông đã đến tuổi gàn
Ðã đến tuổi không còn gì để mất
Mới hiểu được góc nhìn ngoài sự vật
Thấy rõ hình hài những thứ vô vi...
Ngủ đi, ngủ đi...
"Ngủ quách sự đời thây kẻ thức...”(1)
Ðã đến tuổi ngủ liền luôn một giấc
Sao còn quá nhiều điều bức xúc
Quá nhiều điều không nỡ để buông xuôi...
Ngủ đi!... Ngủ ư?... Lại mất ngủ rồi!.
(1) Câu thơ của Tú Xương:
"Khăn khăn áo áo thêm rầy chuyện,
Bút bút, nghiên nghiên khéo vẽ tuồng...
Ngủ quách sự đời, thây kẻ thức,
Bên chùa, chú trọc đã khua chuông!”.
1
Em có nét buồn sâu như ngọn gió
Thổi lang thang qua năm tháng hao gầy,
Tôi có chút buồn xa như vạt cỏ
Khuất chìm sau cát bỏng đến chân mây...
Khi quay lại nhìn nhau trong khoảnh khắc
Gió qua truông thương cỏ cháy ven trời,
Chỉ em biết, cỏ rồi xanh mút mắt,
Chỉ một mình em biết - cỏ là tôi!
2
Em có thể có gì xa cách lắm
Những ưu phiền chưa nói hết cùng tôi,
Mưa sau núi trải về xa thẳm thẳm
Lối em đi, mù xóa dấu chân rồi...
Nhưng gương mặt qua sa mù trẻ lại
Tươi như sương mà lãng đãng như sương...
Có thể hóa hồ ly trong truyện cổ
Có thể hóa nàng tiên trong cuộc đời thường.
Tôi chớp mắt... chờ phút giây huyễn hoặc!?!
Em vẫn vô tâm, lặng lẽ như thiền...
Nếu hóa nước, hẳn hóa nguồn trong suốt,
Chỉ một mình tôi biết - đó là em!
B.V