Thơ Nguyễn Đức Bá

11.05.2025

Thơ Nguyễn Đức Bá

Tháng 5


em về qua lối xưa

Tháng 5

em về qua lối xưa

mùa lặng lẽ

nghe sông trôi

trên miền ký ức

cọng lau buồn chảy giữa hoang vu

cánh bằng lăng tím

chiều rơi

bờ chênh vênh sóng vỗ

nghiêng lòng

sợi nắng bơ vơ

 

Tháng 5

em về qua lối xưa

hoàng hôn

nghiêng vỡ hạt sương

nỗi nhớ chạm vành trăng khuyết

vệt trăng rơi trên dấu thềm rụng vỡ

 

Tháng 5

em về qua lối xưa

câu thơ đẫm đầy khung nhớ

giấc mơ xa phủ kín đêm trầm

vết xước nụ tình chỉ còn trong mộng

phiến đá buồn tan chảy giữa ngàn lau

lạc giữa hoang vu

ngọn gió gầy đêm vắng

mảnh trăng cong chạm giọt sương mềm

 

Tháng 5 em về

nghe nắng thắp

chiều cong lên nỗi nhớ

sông trôi qua miền hoài niệm

gom giọt nắng chiều

vàng rơi trong gió

vịn câu thơ

mưa đổ phía lòng ai.

 

Giai điệu đêm


hái những sợi gió bỏ vào chiều

cột lên tóc em hương tỏa

 

nhặt chùm hoàng hôn rụng

đem phơi dưới bóng trăng mơ

 

những vì sao nằm ngủ trên mắt lá

giọt trăng tan trên đóa quỳnh hương khẽ run

 

ngoài kia

những mảnh vỡ của trăng

rơi đầy con thuyền

 

rơi trên đôi mắt của gió

rơi trên bờ cỏ chú dế ngác ngơ

bầy cá lao xao đớp mảnh trăng mơ

những hạt sỏi khoát chiếc áo vàng

đêm hoang

xâu chuỗi những giấc mơ

vụn vỡ giữa lòng...

 

Phố trưa một góc hồn quê


Chợt trong giấc mơ trưa

một tiếng gà gáy

cả quê nhà như bỗng thức

ngọn gió thổi qua

lưng trần cha chi chít vệt thời gian

thổi qua bờ vai mẹ tháng năm gầy guộc

bàn tay cha sẹo gân lớp lớp

bàn chân mẹ nứt nẻ những mùa đi

 

Ôi đụn rơm vàng chiều cay mắt khói

củ khoai lùi trấu bỏng tay tuổi thơ trôi

con cá rô nướng trụi đồng chiều

có tiếng be be chú nghé lạc bầy gọi mẹ

cánh diều bay lên trong trẻo nụ cười

 

Sợi tóc trắng chạm miền ký ức

phố trưa

giấc mơ hoang

rơi phím tơ lòng

có tiếng gió chảy qua dòng sông mơ

tôi bẻ nhánh hương buồn

cắm vào chiếc lọ bóng nhớ mênh mang

một góc hồn quê

ru phía lặng trầm...

 

Vết sẹo hạt mưa


Rơi trên vùng ký ức

hạt mưa cong

rụng xuống miền trăn trở

uống giọt đêm

lạc phía bến sông mờ

 

Nhặt sợi gió

buộc vào trái tim khắc khoải

nhánh thời gian

trổ hạt mồ côi

 

Chiều hoang vu

trên vũng hạ vàng

giọt mưa úp mặt

câu kinh chiều rụng vỡ

bóng sông mây

 

Vệt mưa đẫm khói hoàng hôn đóa quỳnh hương run rẩy

bụi thời gian xô ngã hạt mưa

 

Nhặt giọt trăng rơi

đêm xanh xao

mưa đổ phía lòng ai

sợi tơ lòng tan chảy

suối tóc mềm

vết sẹo đẫm say.

N.Đ.B