Thơ Tịnh Bình
Đom đóm đêm hè
Vấp vào đâu cũng nhớ...
Ngôi nhà quê giản dị giữa màu xanh
Mái ngói hứng mưa
Tường vôi rêu bám
Lũ chim câu gù bên mái hiên
Dụ ta mãi đi tìm bầu trời xanh trứng sáo
Vấp vào đâu cũng nhớ...
Bông điệp vàng bông trang đỏ
Khoảng sân tuổi thơ nắng lấp lóa trưa hè
Bọn trẻ đầu trần tranh nhau hương ổi sẻ
Tiếng gà can gián phía xa xa
Vấp vào đâu cũng nhớ...
Cổ tích đêm hè lằng lặng lời ru
Rách bươm áo chuối hả hê lòng gió
Đom đóm chập chờn vũ khúc mừng trăng
Ừ thì.
Vấp vào đâu cũng nhớ
Giếng quê lỡ soi bóng mình
Biết ta qua rồi trẻ nhỏ
Muôn đời
Neo mãi bóng hình quê.
Đường mây trắng gọi
Giọt nước nào rơi xuống
Hạt bụi nào bay lên
Nỗi buồn như rất thật
Sao chẳng thể thành tên.
Phiến mây trầm u uất
Lạc về đâu mưa nguồn
Lũ ve ngày tháng hạ
Dóng dả tựa hồi chuông
Triệu bước đi mải miết
Trên con đường ngàn năm
Trong vô vàn gương mặt
Đâu chân diện mục mình?
Người rong chơi sáu cõi
Đã đến và rời xa
Dưới bóng cây cổ thụ
Hoài niệm ánh trăng già
Đời ta sương lá cỏ
Trước bình minh cúi đầu
Đường xưa mây trắng gọi
Đã qua rồi bể dâu.
Trong buổi sáng này
Vén hạt sương trong
Chợt gặp nụ cười cỏ
Gã mặt trời vô tri tia sáng
Có thể nào chậm lại một ban mai?
Giữa lá và gió
Tiếng chim non chiếp chiu
Tôi vờ như chẳng thấy
Chiếc tổ rơm khô trong buổi sáng này.
Cứ để mọi thứ diễn ra thật tự nhiên
và yên lặng
Những xáo trộn trong trật tự bình thường
Khu vườn một bông hoa gục đầu ngái ngủ
Ừ thì sớm mai lên.
Thôi đừng mang nỗi nhớ người dưng
Thầm nhắc câu thơ khe khẽ
Khúc nhạc lòng vô ưu chuông gió
Diễn tấu nỗi buồn không rõ tên.
Rơi thảng thốt ánh nhìn như quen lắm
Cánh diều bay chấp chới phía hoàng hôn
Ta cúi nhặt tiếng cười ai trong vắt
Gió dịu dàng miền lá biếc lao xao
Chiều rắc xuống muôn vàn thương nhớ cũ
Phía ngày xưa cứ ngỡ đã phai màu
Chỉ tại khúc ve nhói lòng ta chi nữa
Mỗi hạ về trách phượng cứ đơm bông...
Những bông hoa khuya
Trên bầu trời đêm
Chong đèn thức cạn Những vì sao
Như những bông hoa khuya âm thầm
khép nở.
Đôi khi ánh sáng vầng trăng chỉ là kẻ
phá bĩnh
Khi ta cần thắp lên niềm tin nhỏ nhoi giữa
nền đêm
Khúc ve trưa
Chợt gọi về da diết khúc ve trưa
Hạ chang chói thắp màu phượng lửa
Gầy thương nhớ bóng hình ai biền biệt
Sỏi đá cựa mình bước chân cũ buồn tênh
Nghe tha thiết khúc hạ tình chưa dứt
Đường hoa xưa đâu sắc tím đợi chờ
Qua lối vắng ước một lần tái hiện
Giọt mưa chiều lấp lánh sợi trong veo
Đơn độc ngôi sao Hàng vạn ánh sao
Có lẽ chúng chỉ cần bóng tối bầu bạn
Trả lại màu đêm về phía nửa bán cầu
Những ban mai cất lên ngày mới
Gã mặt trời nhú lên kiêu hãnh
Thản nhiên bầy gió
Khép mơ hồ giấc ngủ hoa khuya.
T.B