Thơ Thái Bảo - Dương Đỳnh

28.09.2021

Thơ Thái Bảo - Dương Đỳnh

Thái Bảo - Dương Đỳnh tên thật là Dương Đình Ngạt sinh năm 1966 quê ở thôn Mỹ Thạnh, xã Quế Thọ, huyện Hiệp Đức, tỉnh Quảng Nam; Hội viên Hội Văn học - Nghệ thuật  Quảng Nam.

Tác phẩm đã xuất bản: Tiếng vọng non ngàn (Thơ, in chung với Nguyễn Cường, NXB Thanh Niên, 2010); Những kèo củi chữ A (Thơ, NXB Hội nhà văn, 2014); Biết đâu sẽ nhớ (Thơ, NXB Hội Nhà văn, 2017).

Giải thưởng đã đạt được:

Giải thưởng VHNT Đất Quảng lần thứ II (2009 - 2013) cho tập Tiếng vọng non ngàn; Tặng thưởng VHNT Đất Quảng năm 2014, Giải thưởng VHNT Đất Quảng lần thứ III (2014-2019) cho tập Những kèo củi chữ A; Tặng thưởng VHNT Đất Quảng năm 2018 cho tập Biết đâu sẽ nhớ.  

Thôi em...

…Có người nán lại sau mùa thu

Chờ nhặt nốt những dòng thơ cuối…

(Ký họa mùa đông- Vũ Thiên Tường)

Thôi em chiều đã treo ngày

Đồi, sương đã khép - rừng, mây đã về

Còn gì trong cuộc hôn mê

Dòng sông bãi trắng, bờ đê cỏ vàng

 

Thôi em, ngày đã dần tàn

Chút vương vấn cũ cũng vàng võ quên

Cài khuy thôi đã sắp đêm

Xin đừng bày biện ưu phiền cho nhau

 

Lối về một bước một mau

Một đi là một niềm đau giã từ

Tìm gì trong những cánh thư

Thơm không hết được những từ ngữ ôi

Tóc chừng đã lệch đường ngôi

Gió sương đã nhuộm vô hồi trắng mây…

 

Thôi em, xin để yên ngày

Chút vu vơ lộn đường bay cũ càng!

 

Qua dấu tàn phai

Rồi chắc mai này người cũng buồn như mẹ

Dẫu bây giờ môi mắt cứ điêu ngoa

Răng hạt ngọc trắng đều xinh như thể

Cứ gọi mời giăng mắc rất xa!

 

Rồi chắc mai tóc lụa này sẽ bạc

Một rừng mây ám khói phiêu bồng

Tôi ấp mặt nghe tuổi mình chợt khác

Sợi tóc nào réo gọi bão giông?

 

Rồi chắc mai giọng oanh vàng vỗ cánh

Đi về đâu? Mà đâu biết đi đâu

Sẽ càm ràm, mè nheo và rất lạnh

Mà sao nghe ngọt lịm đến thần sầu

 

Rồi dáng đổ một dấu buồn se thắt

Bỏ lung linh còng xuống những dấu tình

Ôi, bóng dáng nghiêng một chiều nước mắt

Đốt đời nhau bỏng rát những điêu linh

 

Và có thể vô tình ta cũng thấy

Trên yêu thương bóng dáng của phai tàn

Nhưng người ạ, người trong tôi đẹp mãi

Vẫn điệu đàng, lụm khụm giữa tay đan.

 

Và, chúng ta bò quanh trong tuyệt vọng

Có gì đó bất an đang xảy ra với thế  giới này

Cả tôi và cả bạn

Nỗi bất an mơ hồ

Nhưng cận kề như hơi thở.

 

Hãy tưởng tượng chúng ta như những

con kiến trong chảo nóng

Củi được đốt lên từ từ

Trái đất được nung lên dần dần

Và chúng ta bò quanh trong tuyệt vọng.

 

Đâu đó tiếng khóc than vang lên từ phía

cánh rừng

Đâu đó sông tràn lũ cuốn

Những bạn bè ta bị vùi chôn trong cả

giấc mơ ngày đất chảy

Mẹ ta nước mắt lưng tròng nhìn điếng

dại cửa nhà trôi

Ngày giãn cách dài như từng tiếng thở

Người tiếp nối người lặng lẽ đi trong

đau đớn đứt rời

 

Dừng lại được chưa những hoạch định

lưỡi gươm đồ tể

Mỗi nét chì là nhát chém thiên nhiên

Rừng bỏng rát những xước cào bạo liệt

Những dòng sông run rẩy căm hờn.

Những huyễn hoặc con người là chúa tể

Bình thản tước đoạt đi sự sống của muôn loài

 

Thương giùm nhau những số phận cơ cầu

Dưới lớp bùn non xác thân còn vùi lấp

Dưới lũ cuốn cả trong hàm cá mập

Những hồn oan nhận lãnh họa kim tiền.

 

Những trẻ bơ vơ ôm đất lạnh khóc thầm

Những ánh mắt già nua run lẩy bẩy

Những ly biệt đành đoạn nhìn e ngại

Những khuôn mặt khẩu trang quỳ gối khóc

bên đàng...

 

Không biết bao giờ sẽ đến lượt chúng ta

Cả tôi và cả bạn.

Khi chảo vẫn nóng lên dần dần

Trái đất vẫn nung lên từ từ

Và chúng ta bò quanh trong tuyệt vọng!...

 

Về thôi

Về đi nhanh lên người ơi

Trước giờ còi xả lũ

Dự báo là đêm nay

Đừng dùng dằng chi mưa đã đầy trên sông

Vĩnh Điện

 

Con đường xâm xấp nước mưa như

dòng sông trôi qua thị xã

Chở về những lo âu trên mặt người

Chở về những đêm mất ngủ

Còn chi bãi bồi phù sa xanh mướt mùa rau

tháng Chạp

Loe hoe hàng quán đèn vàng khuya khoắt

mắt chong

Mưa áp ngày chìm sâu trong hoang vu

mắt mẹ

Em đi chợ nhọc nhằn cánh gió bọc trên vai.

 

Về nhanh lên người ơi

Dự báo là đêm nay cánh đồng sặc nước

Lũ gặm sân nhà thuyền trôi ngõ trước

Nước vít đầu ngọn tre

Nước leo tầng một

Nước leo tầng hai

Hậm hực nỗi niềm giam hãm

Cuồng lưu phỉ chí dâng trào...

Không còn những bước lên từ từ cho tuổi thơ cắm cọc

Cha cất vó bên cầu mẹ thủng thẳng nấu cơm

Mọi điều đều chỉn chu nhưng mọi cái đều

bất ngờ

Phập phồng ngày mưa xả lũ

Nhiều khi đứng lơ ngơ nhiều giờ rồi vắt

chân chạy

Nước lũ lên nhanh

Hạ du Thu Bồn cất giữ nỗi buồn thủy điện.

T.B-D.Đ

Bài viết khác cùng số

Đà Nẵng - Những ngày phòng tránh dịchĐại dịchThương gửi ấu thơBóng Tròn lưu lạcChim khổng tước hay hótBạn tôiChiều vàng phaiTình yêu không tênĐừng buồn nghe conHòa Xuân, những ngày tránh dịch CovidĐà Nẵng ơi, bình yên sẽ trở vềTrên đỉnh đèo Hải Vân trong những ngày dịch CovidThơ Thái HuyềnThơ Tần hoài Dạ VũThơ Bùi Viết AnhThơ Thái Bảo - Dương ĐỳnhThơ Huỳnh Thị Quỳnh NgaĐi tìm “Gió hoang vu” trong truyện và ký của Mỹ AnLá Quốc kỳ đầu tiên của Việt Nam tung bay lần đầu ở Đà NẵngNhững hình ảnh tiêu biểu nhất xứ Quảng thế kỷ XVIIITừ góc nhìn văn hóa, nghĩ về dự án “Vườn Mẹ”Hội Âm nhạc Đà Nẵng chú trọng nâng cao chất lượng tác phẩmDi tích Phong Lệ: Suy nghĩ về tiềm năng và phát triển du lịch văn hóa - nghệ thuật Champa tại Đà NẵngChủ đề dịch bệnh trong văn học và phim ảnh Hàn Quốc đương đạiHội họa của vua Hàm NghiNhớ Vũ HânĐynh Trầm Ca, lỡ chuyến... giữa đời rộng ga buồnHoài niệm rừng khộp khôTiếng gọi bản ngã trong “Người yêu ơi”Đóng góp của Phạm Phú Thứ đối với Hải Dương và Quảng YênTất cả sẽ ổnTung mồiPhút giải laoChiều muộn bên cầu tình yêuRa khơiHải đăng Sơn TràPhía bên kia thành phốVượt quaRồi sẽ bình yênHết dịch rồi về với con