Thơ NGUYỄN GIÚP

01.09.2020

Thơ NGUYỄN GIÚP

Nguyễn Giúp
Tuổi Kỷ Hợi        
Nơi sinh: Làng Ái Nghĩa, Đại Lộc, Quảng Nam
Hội viên Hội Văn học - Nghệ thuật Quảng Nam
 Tác phẩm đã xuất bản:
- Gió từ sông thổi lên (tập thơ) - Nxb Hội Nhà văn 2017
- Thiên nga bay đi (tập thơ) - Nxb Hội Nhà văn 2020
 
Giải thưởng:
- Giải nhì: “Thơ ca & nguồn cội” (Lần II) 2011 - Làng Chùa, Hà Nội
- Giải KK: “Người đô thị” 2015 - Hội Nhà văn thành phố Đà Nẵng
- Giải A: Cuộc thi sáng tác thơ về Quảng Nam - 2017
- Giải B: Tặng thưởng Văn học - Nghệ thuật Quảng Nam 2017
- Giải KK: Liên hiệp các Hội VH-NT Việt Nam 2017
- Tặng thưởng thơ - Tạp chí Đất Quảng 2011.

 

Có một vuông trăng

Qua ô cửa ngôi nhà

tôi có được vuông trăng hình chữ nhật

chạm tay lên khuôn vàng ấy

một cảm giác mơn man về những

vết cắt nối nhau đóng khung bài thơ cũ

 

Trên khuôn ngực em ánh trăng vừa

pha loãng

khuấy đều các kí tự một cách ngẫu nhiên

mùa Thu hiển thị

 

Download ngọn gió khật khừ

tôi lại gặp hơi thở em gấp gáp đến

lạ thường như thể bắt đầu cơn dông mới

cơn dông đe dọa bức họa trên vuông

tường kia về một dự cảm vỡ cháy

Lúc này chạy ra cánh đồng có thể là

cách giải thoát

nơi ấy bạt ngàn trăng

nơi ấy bạt ngàn gió

nơi ấy bạt ngàn hoa cỏ

nơi ấy rền rỉ mà bạo liệt của sâu bọ

cứ miết theo những sải chân đơn độc

& tôi hoàn toàn mất tự do với bóng mình

 

Với trăng

ý nghĩ phụt cháy

em & mùa Thu ở đâu

tôi - ngày đã lâu rồi

ngày của quá khứ bóng đè

ngày của những nông dân ngồi gập hai chân nhổ mạ hanh hao tụng ca

ruộng đồng

ngày của em lùa bò lên đồi mơ sim chín

ngày của mẹ tôi nhặt từng quả cỏ may

li ti li ti...

xác xơ gấu quần

chị tôi buông lời thề hắt hiu ao sâu

 

Đêm mọc đầy chiêm bao

tôi đã paste cơn mộng du của mình

lên ngực em

một vuông trăng có thể.

 

Hát với Thu Bồn

Sừng sững Ngọc Linh

âm âm u u ngọn nguồn...

 

Nhớ ai mà Hòn Kẽm

đợi ai mà Đá Dừng

ngõ chiều thắt đáy lưng ong ý thơ mật quả

 

Đại Bường em đôi mươi tóc thơm da nuột

cỏ non bò gặm nắng

sông sâu cá mơ trăng

 

Ai về cùng ta gác chân lên đỉnh đèo Phường Rạnh

nghe gà rừng gáy sảng

ghé Bến Dầu khóc cười thương hồ

rong ruổi

giật mình dòng Thu gió siết đôi bờ tre lũy

khúc Chàm lửa nung chiều Mỹ Sơn

mềm đôi búp tay thiếu nữ

ngàn lau mơ hồ khói

ngàn dâu mơ hồ xanh

đêm tằm tang câu hò khoan xuống

thuyền đất nước dệt xuân!

Rộng lòng Gò Nổi nghe cố hương đất mọc

kẻ sĩ ngọt bùi như khoai như bắp

con trai trẻ nuôi chí lớn

mẹ thảo thơm non nước

cha bền gan gối đầu lên sóng trăng

hạ du mộng giấc Trường Giang khơi xa

dắt díu giọng chim trời buổi sớm ta

cùng em hát khúc Cù Lao tinh khôi

 

Ngân ngấn Chùa Cầu tiếng rao khuya

chạm vào ba mươi Tết

giữa thanh tân sông vẽ ánh sao trời...

 

Phía quê

Ở phía quê nhà chị ngồi trắc thóc

ưu tư chuyện cấy chuyện cày

rồi nhớ thằng em bỏ xứ

nỗi buồn rưng!

 

Ở phía quê nhà thân cau dầm nắng

rễ trầu nứt vách tường rêu

 

Ở phía quê nhà nỗi buồn khuất lấp

ngày xuân có đứa không về

mình chị trống không vườn tạp

hoa quê rò rỏ khoe màu

mùa màng đâu đem ra phố

chị đành một chị mà thôi

 

Tình duyên gửi thì con gái

tiết trinh chăn chiếu mỗi mình

hoa mua suốt đời tim tím

buồn vui ở phía quê nhà?

 

N.G