Thơ LỮ MAI
Lữ Mai
Sinh năm 1988.
Quê quán: Thanh Hóa.
Hiện công tác tại Báo Nhân dân.
Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, Hội viên Hội Nhà văn Hà Nội.
Tác phẩm đã xuất bản: Giấc (Thơ, Nxb Hội Nhà văn, 2010), Hà Nội không vội được đâu (Tản văn, Nxb Văn học, 2014), Mở mắt rồi mơ (Thơ, Nxb Hội Nhà văn, 2015), Thời cách ngăn trống rỗng (Thơ, Nxb Hội Nhà văn, 2019), Linh hồ (Truyện ngắn, Nxb Văn học, 2019), Những mùa hoa còn lại (Tản văn, Nxb Quân đội Nhân dân), Nơi đầu sóng, Mắt trùng khơi (Ghi chép, Nxb Văn học, 2019)…
Quan niệm về thơ: Tinh thể của thơ là chữ, nhân thể của thơ là lời. Cuộc tìm kiếm chữ hay lời trong thơ ca nào cũng đều gian nan, trắc trở như hành trình tìm lại chính mình.
Trên sân thượng
Trà rót chậm nỗi êm đềm buồn bã
ta về nghe hoa trắng chuyện trò
chuông cửa vẳng đủ nguyên do nghiệt ngã
ám thị mặt người mốc bạc phù sa
con mèo nhà bên lẻn qua bình gốm cổ
nhánh si đỏ thăm dò tình sử người dưng
vài mẩu chuyện bên màn mưa huyên náo
ẩm sâu từng manh áo
mơ loa phường báo tin phong tỏa
lũ lượt người xe quanh quất ấm trà
kiến lửa bò dưới chân thành quách
gió ô long đập vách trung du
đủ nước sôi đủ mùi hương thuần khiết
sự thật vẫn khiến ta thấm mệt
chung ấm trà chung cách biệt hoang mang
những đêm dài không thể hòa tan.
Bảo Yên
Sông Chảy ngừng ở cuối cơn mơ
ta lững lờ nơi đó
những bông hoa ven hồ cánh đỏ
chấm vào mật ngữ khuya
nói cùng ai nỗi hồ nghi non bấy
mặt người thẫm lại thành đêm
Phố Ràng ngậm mọi êm đềm, ồn ã
trùm lên ta mưa lạ
hẹn người mùa cốm Nghĩa Đô
kiếp trước rượu mừng chưa kịp uống
hoa trẩu rụng đắng nguồn cọn nước
thiếu phụ đưa mây trắng qua trời
người hãy thức cùng ta đêm này
xứ lạ còi tàu thúc gáy
rồi như tất thảy về đây
nhìn ta - một kẻ quên say
làm sao biết đền đài thiêng mãi...
Sinh nhật Vũ
Lồng ngực Vũ chẳng có gì ngoài khói
và đỉnh núi mù xa
nơi Vũ hát đồng dao một mình
bỏ rơi những cuộc hẹn hò sóng sánh
sinh nhật này thứ bao nhiêu hở Vũ?
Vũ ngồi bên mẹ
mẹ thành trẻ con
bàn tay xoa lưng lòng mưa đổ
nhà âm u từng bậc buồn dẫn dụ
lụa mướt mê da thịt nồng hương cũ
mỹ nữ về giữa đêm khuya khoắt
tự ngày Vũ gọt thủy tiên
rồi khói thuốc vẽ đường vào bệnh viện
vừa đau vừa mơ
phiên chợ đêm trăng trung du
chúng mình chờ ai ở đó
lồng ngực Vũ chẳng có gì ngoài khói
lênh loang vương vất kiếp người...
Khoảnh sáng
Chẳng có gì để ta buồn tẻ
trong mùi áo mỏng
trong da thịt xanh
từ khoảnh sáng truyền tin vị kỷ
ô cửa chậm đẩy vào ta chút nhựa
những cuống hoa đắng ngọt mênh mông
những tháng ngày mờ tỏ phân vân
chỉ biết gọi tên bằng thân phận
phố cổ ngẩn điệu đàn công chúa
tóc mai sương mờ kín khuya mưa
dinh cơ hụt ván cờ sa thế
quân tử nghìn năm cất bước quên về
vỉa hè một dáng người cắt tóc
gương chói rách rời muôn vạt cánh nâu...
Mơ lạ
Bỗng thấy mắt mình rụng rơi
bỗng thấy đôi tay lần tìm bóng tối
ta đuổi miết theo những hòn bi
bình minh lăn phía nào chưa rõ
còn bây giờ
hoa sữa thơm đến bất đồng ngôn ngữ
một thoáng mưa mắt phố hai hàng
ký ức đổ vào ta gốc rạ
tháng chạp vọng về hoàng hôn sương sa
tỉnh dậy chẳng tìm ra cặp mắt
trời đông sang da thịt buồn căng
cơn mơ lấy đi những điều rất thật
may ra còn trí nhớ ăn năn.
L.M