Thơ HẢI ĐIỂU

04.09.2020

Thơ HẢI ĐIỂU

Hải Điểu tên thật là Phan Thị Hải Điểu
Sinh năm: 1984
Quê quán ở huyện Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam. Hội viên Hội Văn học - Nghệ thuật tỉnh Quảng Nam.
Có thơ in trên các báo, tạp chí chuyên ngành, các tuyển tập, các website Văn nghệ Trung ương và địa phương...

 

Em ngày xưa

Lá đan lá

ngày nối ngày

lời hẹn tháng năm

em trót rồi ngông dại

thả giấc mơ bay đi

đi biệt không về

sắc lá úa còn không?

hương thông xưa lạc lõng

vệt nắng chiều nay

có giống ngàn chiều trước?

niệm ước ban khai

khô như nắng trên cành.

 

Gió đưa gió

mùa đuổi mùa

trở tay phía gió

phía nào có anh?

em ngày xưa áo tím

chiều mòn vẹt bước chân

lối xưa giờ cỏ dại

đan rối bời thinh không.

Nắng đan nắng

chiều theo chiều

người đi rồi trà nhạt

một chén tàn mênh mang

hơi ấm còn vương vất

hương xưa tan mất rồi

nghiêng gương soi bóng nắng

thấy bóng mình chông chênh

em còn mài đuôi mắt

tới sắc mòn vầng trăng

ngày buồn rơi mấy sợi

chân chim trên đồng hoang.

 

Giòn rụm môi nâu

 

Xốc vạt nắng

bụi tung tràn mắt

ngày khô cong

giòn rụm môi nâu

gió đuổi nhau tất tả qua đồng trơ xương

cuống rạ

có con bói cá bồi hồi đậu - bay?

 

Nứt nẻ bàn tay

nát vỡ thớ cày lên bông cỏ dại

nước trên nguồn

quên rồi lời hẹn sông xưa lở bồi trăm ngả

cát trắng đáy lòng

mơ giấc mơ bầu trời lóng lánh

vấp cánh diều

mây rụng trắng triền mây.

 

Tựa một giấc trưa

nắng gió theo tay về che ngợp mắt

mê nón tròn

xoay,

chật vật mùa đi.

 

Gói vạt nắng

ném lưng trời gió lộng

ngày khô cong

giòn rụm môi nâu

con bói cá không đi, nứt nẻ ngày chai sạn

ngờ đâu phía gió

đứt sợi ngày

diều bay.

 

Lá úa

 

Khi nắng sớm

xua sương mờ bảng lảng

ngày đi ra

từ đáy mắt em buồn

sau rèm mi

có khoảng trời náo động

sau môi cười

bão tố đời riêng

khi cơn gió

thổi lìa cành chiếc lá

đời xanh trong

vương vết úa vàng

sợi thời gian

níu kẽ tay năm tháng

vệt chân chim

đáy mắt hốt hoảng sầu.

 

Khi mây tía

đuổi về rừng trốn ngủ

chim thiên di

còn lang bạt chưa về

đốt lửa ấm

không xua đời lạnh nhạt

rượu cay nồng

không ấm được thề xưa

khi son phấn

chẳng đánh lừa tuổi tác

cười chi anh

nhăn nhíu mắt mi rồi

lời yêu thương

đượm vị mồ hôi

có che nổi

nửa đời cụm rụm?

H.Đ