Thơ của NGUYỄN SỸCHỨC

03.11.2011

Thơ của NGUYỄN SỸCHỨC

 

VIẾT TRONG NGÀY GIỖ TỔ

 

            Đốt nén nhang trầm dâng lên án thờ

Thương một đời

            Xót một nghề

Đau kiếp con tằm ăn lá dâu xanh rút ruột nhả tơ vàng

Mua vui qua những tiếng khóc cuời, giọng ca nảo nuột…

            Một ngọn giáo

                        một cánh cung

                                    một chiếc roi,

                                                vài chục thước đất

Mà lạ chưa:

            Kia triều đình           

                        Đây châu quận

                                    đấy làng mạc hương thôn

                                                nọ thẳm thẳm dòng xanh

Chỉ đôi tiếng quân reo mà ngỡ chốn sa trường...

Muôn mặt đời thường thu gọn trong khuôn hình mặt nạ

Nửa khóc

            Nửa cười

Bên trắng

            Bên đen.

Khóc phận số đắng cay bao thuở giữa đời thường,

Cười những tiếng cười dài bi ai, ứa lệ…

            Tắt những ánh đèn xanh đỏ

Gác bỏ kế mưu hãm hại lẫn nhau trong mộng Bá, đồ Vương

Cởi mão hia, thôi mang nhung phục đại thần

Ta lại là ta trong vóc thường dân

            với giấc ngủ sâu và niềm yên tĩnh.

Mai ngày, lại lo việc đội mão, mang đai

            bước vào lầu rồng, gác phụng

Lại khóc, lại cười cho thế sự phù sinh.

Chữ Nghiệp Duyên, gói trọn một chữ Tình

Xin thành tâm vái tạ kiếp nhân sinh - Nghiệp Tổ!

 

                                   

 

 

 VỌNG PHU

 

                        Biển mùa này có lạnh lắm không anh,

                        Gió có thốc từng cơn như buổi ấy?

                        Đêm chia tay bao lời chưa chưa kịp nói

                        Nên xa rồi, khoảng nhớ cứ dài thêm.

 

            Trời tháng mười uớt sũng cả hoàng hôn

            Nơi cửa sông, nguồn nước chia hai nửa

            Nửa dòng xanh ầm ào về biển cả

            Nửa đục ngầu duyên nợ hóa phù sa.

 

                        Biệt ly rồi, biệt ly những mùa qua

                        Em vẫn đợi chờ anh trong ảo ảnh

                        Niềm cô quạnh gửi theo từng ngọn sóng

                        Sóng bạc đầu duyềnh bãi bến niềm đau.

 

            Trọn cuộc đời, đau đáu một niềm đau

            Lòng biển mặn xô bờ từng cơn khát

            Đêm huyền thoại vầng trăng như dát bạc

            Mặt biển xanh ai đã rắc hạt vàng?

           

                        Hạ qua rồi, biển trở lặng, trời quang

                        Thu về muộn, long lanh từng hạt nắng.

                        Nơi trùng khơi hết sương mờ phủ kín

                        Cửa cù lao sừng sững bóng vọng phu!

                                                                              N.S.C

Bài viết khác cùng số

Kỷ niệm 50 năm Đường Hồ Chí Minh trên biển ( 23/10/1961 - 23/10/2011): XẺ DỌC BIỂN ĐÔNG ĐI CỨU NƯỚC - Ngô Minh Rữa (Truyện ngắn Lưu Quang Minh )CHƯƠNG TRÌNH Truyện ngắn của Hạo NguyênVì những ngày dịu dàng khôn tả ... Kỉ niệm 81 năm ngày thành lập Hội Liên Hiệp Phụ nữ Việt Nam(20/10/1930 – 20/10/2011):PHỤ NỮ ĐÀ NẴNG ĐOÀN KẾT, ĐỔI MỚI, GÓP PHẦN XÂY DỰNG THÀNH PHỐ VĂN MINH, HIỆN ĐẠI, PHÁT TRIỂN BỀN VỮNGThơ của NGUYỄN NHO THÙY DƯƠNGthơ của PHẠM TẤN DŨNG Thơ của NGUYỄN SỸCHỨCTƯỞNG NHỚ TRINH ĐƯỜNG - NGUYỄN QUÂN MẸ VIỆT NAM TRONG KÝ ỨC - NGUYỄN CÔNG TOẢNBÀI THƠ TỔ QUỐC - LÊ ANH PHONGNHỮNG CA KHÚC VỀ TỔ QUỐC TÔI - NGUYỄN HOA Thơ của NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO Thơ của THANH QUẾCHO CON - LÊ NGUYỄN QUỐC VIỆTCHÂN TRỜI - TRẦN GIA THÁIGỬI SÔNG YÊN - PHAN MINH MẪNNGHĨ VỀ PHAN TỨ - BÙI CÔNG MINHKỶ NIỆM NGÀY SÂN KHẤU VIỆT NAM 12 THÁNG 8 (ÂM LỊCH)TRẦN QUÝ CÁP QUA ĐÀ NẴNG HOÀI CẢM - CHÂU YẾN LOANMẤY CẢM NHẬN VỀ NGÔN NGỮ VÀ GIỌNG ĐIỆU TRONG SÁNG TÁC CỦA THÁI BÁ LỢI -VÕ CÔNG CHÁNHNHỮNG CON NGƯỜI DỊ BIỆT TRONG TIỂU THUYẾT VŨ ĐÌNH GIANG - ĐẶNG THỊ PHƯỢNG VINGƯỜI PHỤC CHẾ THỜI GIAN ĐÃ MẤT (Đọc Dưới trăng cùng Kazik của Nguyễn Ngọc Hạnh) - NGUYỄN TRỌNG TẠOTường Linh – Thơ một đời (NGUYỄN NHÃ TIÊN)Vấn đề người đọc - tiếp nhận trong lý luận tiểu thuyết ở Việt Nam từ nửa sau thế kỷ XX cho đến naySâu…ĐINH ANH THƯ - Lớp 8/6 - Trường THCS Nguyễn Khuyến - Giải NhìNgữ nghĩa địa danh Đà Nẵng VŨ HÙNGSách mới:Còn mãi với thời gianĐÀO TẤN VỚI TUỒNG “TIẾT CƯƠNG PHÁ THIẾT KHÂU PHẦN” - PHAN LÝ LỆ VÂN