Phân thân - Lưu Quang Minh
Tin nhắn vẫn thỉnh thoảng đến vào lúc 11 giờ đêm.
“Buồn quá! Em lại nhớ anh rồi…”.
Duy nheo mắt nhìn màn hình điện thoại sáng rực trong bóng tối. Ngón tay chàng lướt nhẹ trên bàn phím ảo phát ra những tiếng lách cách lạch cạch quen thuộc cho đến khi tin nhắn được gửi đi.
“Chồng em lại đi công tác à?”.
Chàng quá rõ Yến đang nằm thui thủi một mình.
“Vâng... Anh với người ấy thế nào, vẫn tốt chứ?”.
“Vẫn tốt…”.
“Anh còn yêu em, đúng không anh?”
Duy buông điện thoại xuống giường, khép hờ đôi mắt.
“Anh ngủ rồi à?”.
Tất nhiên là không. Chỉ là cho đến tận bây giờ chàng vẫn không sao hiểu nổi Yến dù từng đinh ninh là tất cả của nhau suốt quãng đời sinh viên.
Một thời hoa mộng đã vĩnh viễn lùi vào miền dĩ vãng. Yến còn luyến lưu điều gì nữa, hay chỉ đơn giản muốn dằn vặt làm khổ chàng bất cứ khi nào có thể?
***
“Anh đang nghĩ gì thế?”.
“…Ừ… Một chút về tương lai, em ạ…”.
“Tương lai của em và anh phải không, ông xã?”.
“Hẳn rồi, tương lai của anh khi có em…”.
***
Chuông báo thức từ điện thoại liên hồi “tít tít” dội vào tai, đánh thức tâm trí còn trong cơn mơ màng, lôi ngược chàng trở về thì hiện tại.
Dù không muốn, Duy vẫn phải mở mắt ra chào đón ánh bình minh.
Vậy là cuộc đời chàng lại bước sang một ngày mới - trong cái tương lai không hề có Yến hiện diện này.
“Người ấy” chàng đến đón đi làm ngày hôm nay tất nhiên cũng chẳng thể là Yến. Ngược lại, Hằng vẫn là chủ đề thường được đề cập trong những tin nhắn đến và đi nơi điện thoại của chàng lúc đêm hôm khuya khoắt.
Anh với người ấy thế nào, vẫn tốt chứ?
Tốt! Tất nhiên là tốt! Chẳng biết Duy đã trả lời cùng một câu hỏi ấy biết bao nhiêu lần rồi.
“Anh tới rồi, em xuống đi…” – Chàng gọi Hằng qua điện thoại như thường lệ.
Từ nhà chàng đến nhà Hằng chỉ cách nhau hơn năm phút chạy xe. Công ty của hai đứa lại ở rất gần nhau. Nhờ vậy mà quen nhau trong một quán cà-phê cũng chẳng lấy gì làm xa xôi với cả hai.
Suy cho cùng, người gặp người là sự sắp đặt vô tình hay hữu ý của tạo hóa?
“Anh có tin vào duyên số không?”.
“Tất nhiên! Anh tin chứ! Chẳng phải trong bảy tỉ người ngoài kia, anh và em vẫn tìm được nhau đó sao!”.
Phải rồi. Gặp nhau một lần. Trao hết yêu thương. Và lại đánh mất nhau giữa bảy tỉ người.
“Đi thôi anh!”.
Hằng ngồi lên xe, ôm eo Duy thật chặt. Càng về cuối năm, buổi sớm tiết trời càng se lạnh. Chàng thấy - thân thương - ấm áp hơn đôi chút với vòng tay này.
Vẫn là quán quen. Vẫn là bữa sáng thân thuộc. Cà-phê đắng. Bánh mì ốp-la. Một hai điếu thuốc.
“Anh tập bỏ thuốc đi! Nghe lời em!”.
“Đâu có dễ dàng vậy! Khó như bỏ em vậy…”.
“Còn dám trả treo với em à!”.
Chàng bật cười.
“Sao vậy anh?”.
“À… Không có gì…”.
Rít một hơi thuốc dài. Nhấp một ngụm cà-phê. Tâm hồn chàng sảng khoái hơn hẳn. Nhưng vẫn thấy thiêu thiếu.
“Mình đi thôi anh…”.
“Ừ… Tính tiền đi em ơi!”.
Rồi chàng chở Hằng đến công ty chỉ cách vài tòa nhà.
“Anh làm việc vui nhé!”.
“Ừ, anh đi đây, trưa gặp em…”.
“Dạ…”.
Duy phóng xe tay ga đi. Trời còn lạnh. Chẳng có vòng tay nào nữa.
“Ôm chặt vào anh mới có sức đạp tiếp!”.
“Gớm, đạp có chút đã than!”.
“Tới rồi… Hết xăng…”.
“Cảm ơn ông xã nhiều nhiều! Yêu ông xã!”.
“Thôi được rồi, vào học đi cưng!”.
“Chiều nhớ rước bà xã đúng giờ đó!”.
“Biết rồi! Biết rồi!”.
Đến công ty, Duy quay cuồng với những bộn bề của công việc - những vòng quay lặp đi lặp lại không bao giờ kết thúc. Mệt mỏi, chàng ra hành lang rít một điếu thuốc. Tự nhiên lại ho “sù sụ”.
“Em đã nói bao nhiêu lần rồi, thuốc lá chỉ hại sức khỏe thôi!”.
“Nhưng có điếu thuốc tối làm bài tỉnh ngủ hơn…”.
“Buồn ngủ thì nhắn tin với em! 11 giờ đêm nhé!”.
“Thôi, em ngủ sớm đừng thức khuya, cũng hại sức khỏe lắm…”.
Tin nhắn vẫn thỉnh thoảng đến vào lúc 11 giờ đêm.
Ừ thì, anh cũng nhớ em.
***
“Anh ngủ chưa?”.
“Anh đây. Chồng em vẫn chưa về à?”.
“Em nói dối anh đó. Chúng em ly thân lâu rồi…”.
“Sao vậy…”.
“Chồng em có bồ. Em buồn lắm. Em nhớ anh. Mình gặp nhau được không anh?”.
“Không nên đâu em…”.
“Vâng… Anh với người ấy thế nào, vẫn tốt chứ?”.
“Tốt. Bọn anh dự định cuối năm sau…”.
“Thật à… Người ấy thương anh nhiều không? Tốt với anh không?”.
“Có chứ em…”.
“Anh còn yêu em, đúng không anh?”.
Như mọi khi, Duy không trả lời tin nhắn này của Yến. Chàng buông điện thoại xuống giường, khép hờ đôi mắt.
***
“Mình chia tay đi anh!”.
“Tại sao?”.
“Em cần nhiều hơn những gì anh có thể cho em. Em xin lỗi. Em đã gặp một người. Người ta yêu em, và lo được cho em…”.
“Nhưng liệu em có hạnh phúc không?”.
“Em không biết…”.
***
“Liệu anh có hạnh phúc không?”.
Duy đọc được tin nhắn ấy vào sáng sớm hôm sau. Chỉ đọc và cất điện thoại vào túi quần.
Lại thêm một ngày nữa đến trong cái tương lai này.
“Anh tới rồi đây, em xuống đi…”.
Vòng tay thật chặt ôm lấy chàng khi xe bon bon trên đường. Sẽ không buông nữa chứ, vòng tay ấm áp này?
“Hôm nay anh không hút thuốc à?”.
“Anh đang tập bỏ thuốc…”.
“Vậy thì tốt quá! Em cũng không thích anh hút thuốc, hút nhiều là anh lại ho…”.
Duy lặng im. Giọng nói và ánh mắt yêu thương ấy khiến chàng bừng tỉnh giấc.
Trước mặt chàng bây giờ là Hằng.
Là hiện tại và cũng là tương lai - chẳng có quá khứ nào làm lu mờ đi được.
Chàng không thể cứ mãi trong tình trạng làm một kẻ phân thân lẫn lộn giữa quá khứ và hiện tại như bao lâu nay nữa.
Cần phải đặt dấu chấm hết với nó.
Kể từ bây giờ.
Đúng vậy. Chắc chắn là như vậy.
Chàng mở điện thoại, nhắn một tin ngay trước mặt tình yêu hiện tại của mình.
“Anh sẽ hạnh phúc! Em yên tâm.”
L.Q.M