Nhớ câu thơ xưa - PHẠM MINH THÔNG
29.05.2012
Câu hát Bà ru thuở ấu thơ
Theo bước đời anh đến tận giờ.
Mang thơ ra trận thời chinh chiến,
Gùi sách lên nương nuôi ước mơ.
Đá Dừng anh đến chiều xuân nắng.
Hòn Kẽm em chờ buổi sương tơ.
Không còn cảnh cũ ngày khoai sắn.
Tối đốt lá rừng học làm thơ.
Câu thơ thưở ấy hãy còn đây.
"Thương Cha nhớ Mẹ" đếm từng ngày.
Anh về vương vấn Rừng, Sông, Núi
Nhớ đàn cò trắng tối nương cay.
Mây ôm Hòn Kẽm, lá rừng xanh
Cởi sóng thuyền em ra đón anh
Đá Dừng núi kéo sao trời xuống
Cảnh ấy: Bao người vẽ nên tranh?
P.M.T
Bài viết khác cùng số
NHỚ ĐÀ NẴNGLIỄU CHÂU, QUẾ LÂM TRÊN HÀNH TRÌNH NHẬT KÝ TRONG TÙ CỦA CHỦ TỊCH HỒ CHÍ MINHHAI LẦN GẶP BÁCỞ thị trấn Núi Đối - Hoài KhánhNgười ở núi Minh Tự - Nguyễn Đình DiTản mạn giữa mây trời - TRẦN THỊ LƯU LYThơ hai câu - Kim ChuôngChiều Dương Kinh - Minh TríKhông đồng âm - Vũ Thị HuyềnNhớ Bác, soi mình- NGUYỄN VĂN CHƯƠNGTriều khát - THẢO NGUYÊNGió thu - NGUYỄN TRỌNG ĐỒNGThầy ơi! - NGUYỄN NGHĨA TRỌNGThơ viết chiều ba mươi - TRẦN SÂMSỢI TÓC - DUNG THỊ VÂNChênh vênh - TÓC NGUYỆT Ngắm - PHỤNG LAMNhớ câu thơ xưa - PHẠM MINH THÔNG MÊNH MANG HÒN KẼM ĐÁ DỪNG - Tùy bút Nguyễn Nhã TiênPHÊ BÌNH VĂN HỌC NHÌN TỪ NHIỀU PHÍAALAIN ROBBE GRILLET NHÀ LÝ LUẬN TIỂU THUYẾT MỚIVI THUỲ LINH TỪ MỘT GÓC NHÌNNguyễn Văn và Lục Bình Ngẫu KhúcTHẦY ĐỖ TOÀN XƯA...GÁNH HÁT BỘ CON NÍT