Chênh vênh - TÓC NGUYỆT
29.05.2012
Em bỏ quên đồi cát
vết rong rêu phiêu bồng
em bỏ quên dòng sông
ngậm ngùi nghe gió hát
Em giấu trong hạt cát
chút mặn biển mênh mông
thương vào long đong
dã tràng khô mắt cát
Em giấu vào trùng dương
tình đan từng lớp sóng
đứng bên đời chiếc bóng
ngột ngạt ngày triều lên
Em giấu cả mùa thu
chim ho khan trong lá
ve khản lời mùa hạ
em trốn vào câu ru
Gió thổi về xa khuất
xao xác trái tim buồn
ngầm ẩn sâu xa nhất
vô tình nhen chênh vênh.
Một tôi lang thang
Một biển rộn ràng
một xuân đon đả
một Đà Nẵng lạ
một bóng bước sang
Biển chiều ngỡ ngàng
triều cường ha hả
gió tung cợt nhả
đá – nước xênh xang
Bóng tối nghênh ngang
tình tìm eo xách
để hồn đỏ quạch
bóng tôi lang thang.
T.N
Bài viết khác cùng số
NHỚ ĐÀ NẴNGLIỄU CHÂU, QUẾ LÂM TRÊN HÀNH TRÌNH NHẬT KÝ TRONG TÙ CỦA CHỦ TỊCH HỒ CHÍ MINHHAI LẦN GẶP BÁCỞ thị trấn Núi Đối - Hoài KhánhNgười ở núi Minh Tự - Nguyễn Đình DiTản mạn giữa mây trời - TRẦN THỊ LƯU LYThơ hai câu - Kim ChuôngChiều Dương Kinh - Minh TríKhông đồng âm - Vũ Thị HuyềnNhớ Bác, soi mình- NGUYỄN VĂN CHƯƠNGTriều khát - THẢO NGUYÊNGió thu - NGUYỄN TRỌNG ĐỒNGThầy ơi! - NGUYỄN NGHĨA TRỌNGThơ viết chiều ba mươi - TRẦN SÂMSỢI TÓC - DUNG THỊ VÂNChênh vênh - TÓC NGUYỆT Ngắm - PHỤNG LAMNhớ câu thơ xưa - PHẠM MINH THÔNG MÊNH MANG HÒN KẼM ĐÁ DỪNG - Tùy bút Nguyễn Nhã TiênPHÊ BÌNH VĂN HỌC NHÌN TỪ NHIỀU PHÍAALAIN ROBBE GRILLET NHÀ LÝ LUẬN TIỂU THUYẾT MỚIVI THUỲ LINH TỪ MỘT GÓC NHÌNNguyễn Văn và Lục Bình Ngẫu KhúcTHẦY ĐỖ TOÀN XƯA...GÁNH HÁT BỘ CON NÍT