Một Hội An, một lời ru - Ngân Vịnh

19.04.2018

Một Hội An, một lời ru - Ngân Vịnh

Một lời ru  - một Hội An

mong cho em ngủ nhẹ nhàng trong đêm

       

cuộc đời nhớ lấy đừng quên

đắng cay và những muộn phiền đi qua

 

sông Hoài vẫn chảy về xa

để ta gió thổi, để ta sương mờ

 

thương yêu đắp đổi thành bờ

mái chèo khua nước con đò về xuôi

 

tháng ngày thì vẫn khôn nguôi

rêu xanh mặt phố kiếp người phù sinh

 

cây đa giếng nước sân đình

nắng mưa để lại chút tình ai hay

 

khép lòng vào chốn quê này

mai mùa xuân đến, mai ngày cô non

 

ru em - ru giấc mơ còn 

chùa Cầu một ánh trăng tròn nửa khuya.

N.V

Bài viết khác cùng số

Vũ công - Bashir Sakhawarz (Afghanistan)Khe trời - Kiều GiangKiên trung - Trầm Nguyên Ý AnhSao mình không về Hòa Xuân sớm hơn… - Nguyễn Hải LýMiền sương trong - Nguyễn Thị Anh Đào“Huyền thoại những cây cầu” - Phạm Thị Hải DươngKý ức thành phố tiếng còi tàu - Trần Trung SángThơ Huệ ThiThơ Xuân CừĐàn bà - Trần Trúc TâmNgày thường - Nguyễn Đông NhậtNiệm - Kim DungBên thềm chiều - Nguyễn Hoàng SaSau cái tư lự của gió - Hồng Thủy TiênThơ Lê Ái NiệmGiữa những giới hạn - Nguyễn Hoàng ThọNgày rộng - Nguyễn Nhã TiênMột Hội An, một lời ru - Ngân Vịnh“Vạt nắng cuối chiều” của Trương Công Mùi - Hoàng LiênPhải chăng tiếng Việt đang “thất thủ” trên sân nhà? - Diệp Dân HùngNgược dòng - bao nỗi đắng cay -Trịnh Đình NghiPhan Tứ - hành trình sáng tạo và khát vọng khẳng khiu cuối đời - Trịnh Thị Vân Dung, Phạm Phú Phong Như tiếng biển đêm: yêu thương, khát vọng và bứt phá - Nguyễn Thị Thúy HồngChọn lựa tình yêu như một cách giải thoát - Tần Hoài Dạ VũThơ và thơ nữ của chúng ta - Hoàng Hương ViệtThơ nữ Đà Nẵng, một tập hợp đa thanh - Huỳnh Văn HoaHành trình đến với thơ hay - Bùi Văn TiếngNSNA Thân Nguyên: Nghệ thuật là lưu giữ khoảnh khắc “cựa mình” của nhân vật - Huỳnh Thạch HàTản mạn về tiếng Quảng - Bùi Văn TiếngDiễn ngôn tính dục trong sáng tạo văn học về đề tài lịch sử Việt Nam đương đại - Nguyễn văn Hùng