Khe trời - Kiều Giang

19.04.2018

Khe trời - Kiều Giang

Cả đời hắn là một cuộc đi tìm, đi tìm chiều cao và độ sâu, hắn muốn luôn sống trong cảm thức về chiều cao và độ sâu, hắn không muốn kéo lê cái thân phận hắn trên đất bằng, hắn có cảm giác bay bổng tuyệt vời nếu bên này là đỉnh cao và bên kia là vực thẳm, hắn thích úp mặt vào đỉnh núi, vào khe trời để nghe tiếng suối trong veo, vi vu dưới đáy vực, mà hắn gọi đó là tiếng nhạc trời, những âm thanh huyền diệu làm sao, hắn nói là hắn mãi đợi chờ, đợi chờ bao lâu cũng được, đợi chờ không biết mệt mỏi, vì đôi khi cả đời người, còn không được nghe.

Đêm nay, hồn thoát xác, hắn làm một cuộc hành trình lên đỉnh thiên sơn và hắn đã đạt được chiều cao của ước mơ ngàn đời của hắn. Từ nơi ấy, hắn được thấy vô số những thiên hà đang lấp lánh trong cõi vô biên,  kiều diễm và kỳ ảo. Nhưng sao hình như chúng đang trốn chạy khỏi hắn, như xác thân hắn nơi trần thế này, chúng cũng sinh non và chết yểu ư, chúng cũng ăn thịt lẫn nhau ư, hay những thiên hà sợ hắn, có lẽ không, hình như khoảng không  đang giãn nở, thiên hà cũng đang sinh, đang diệt, từng phút, từng giây, những vì sao cũng giẫy chết, những thiên hà rồi cũng biến mất trong tầm nhìn của hắn, trong cõi khôn cùng, lòng hắn bâng khuâng, ôi, cứ đến rồi đi, nhẹ nhàng, chóng vánh đến thế hay sao.

Hắn đưa mắt nhìn xuống trần gian, nhức nhối, quằn quại và bi đát, những xác thân đang bồng bềnh trò chuyện, quay cuồng trong hoan lạc và khổ đau, và dần dần mục rữa. Có lẽ hắn cũng đã từng lấp lánh, từng quằn quại, đã từng trốn chạy, từng yêu đương, từng truyền giống,  trong mớ hỗn mang kia, hắn chợt thấy dưới rừng cây rậm rạp, Plato đang ôm hôn thiên đàng của vũ trụ lý tính, còn Nietzsche(1) đang khóc cho buổi hoàng hôn của những thần tượng, có khi lại cười trên đỉnh núi của siêu nhân, không còn tìm ra dấu chân của chúa. Einstein(2) bay vào khoảng không nhung lụa, ôm thiên hà trở về trái đất, bạc tóc với thời gian bất định.

Ôi, cái trần gian vui nhộn, rối rắm, bi hài, hắn mỉm cười sung sướng, bí ẩn.

Giữa hai đỉnh cao dựng đứng, dưới kia là sự thăm thẳm của suối khe, thăm thẳm của không gian, thời gian ngừng lại, một cuộc tìm kiếm bất tận, một cuộc gặp gỡ trăm năm, hắn úp mặt vào khe trời để nghe tiếng nhạc phiêu linh, cội rễ của hư không và tồn tại, đi giữa ánh sáng và bóng tối, phía trước là thiên đàng, phía sau là tuyệt lộ, không chốn để quay về. Trên đỉnh thiên sơn hắn tìm thấy sự buốt giá, hắn nằm sấp xuống đỉnh trời, điều quái dị mà hắn chưa từng gặp bao giờ, là hắn đang run cầm cập trong nỗi sung sướng tột cùng, vô tận, và như dài mãi đến thiên thu. Còn dưới khe suối kia là sự ấm áp đầy quyến rũ của đêm hoa đăng, hắn cảm thấy mình bé nhỏ và cô đơn, nhưng ân sủng tử sinh lại hiện lên mặt hắn.

Suối khe không  đáy, một thứ ánh sáng lung linh ảo diệu tỏa mờ, bao quanh là một rừng hoa cực lạc, bốc lên mùi hương của một thứ nước suối trời tinh khiết đến khôn cùng, rậm rực đến giết người, mùi hương như kết tụ từ hồng hoang, trải qua thời gian hàng tỉ năm, tinh kết của muôn loài cỏ hoa, Thượng Đế cũng tắm gội từ nơi ấy, thứ nước tinh khiết của suối nguồn uyên nguyên, phải chăng đó chính là sản phẩm của Người, nơi gặp gỡ của tình yêu và thù hận, thiên đường và địa ngục, bóng tối và ánh sáng, đau thương và khát vọng, hằng sinh và hủy diệt, nơi mà bàn chân hắn đi qua, cũng là nơi tai mắt mũi và da thịt hắn đi tìm.

Trong lúc hắn đang phiêu du trong mùi hương ảo diệu bốc lên từ đáy của khe trời, hắn chợt thấy Dante(3) đang ôm Thần khúc hăm hở đi vào chín tầng địa ngục, hình như Dante  đang bay trong khe trời, giữa thiên đàng và địa ngục, đang bay trên đầu hắn, một cuộc rượt đuổi văn chương giữa tồn tại và hư vô, giữa Mephisto(4) và Faust(5) đang rần rật chảy trong mạch máu hắn.

Hắn đang trong cơn mộng mị của đất trời, thì một giọng nói trong trẻo của người con gái, từ đáy khe trời vọng lên, hình như giọng nói của người hắn yêu, hỡi kẻ đi tìm chữ nghĩa kia, ta chính là người yêu của ngươi, nhưng trần gian không cho ta làm điều đó, vì mật ngôn nằm trong hố thẳm của mỗi con người, thì dù ngàn đời ngươi úp mặt vào ta, ta cũng không có gì để cho ngươi, chữ nghĩa đang rắc đầy trên đường ngươi đi tìm, ngươi hãy ra đi...

K.G

(1) Friedrich Wilhelm Nietzsche (1844 -1900): Nhà triết học người Phổ.

(2) Albert Einstein (1879 -1955): Nhà vật lý lý thuyết người Đức.

(3) Dante Alighieri (1265-1321): Nhà thơ, nhà thần học người Ý.

(4) Mephisto: Nhân vật hư cấu, một siêu nhân xuất hiện trong các cuốn truyện tranh của Mỹ do Marvel Comics xuất bản.

(5) Faust: Nhân vật chính trong tác phẩm kịch Faust của thi sĩ, nhà soạn kịch người Đức Johann Wolfgang Goethe (1749-1832) (Faust là nhân vật chính của nhiều truyền thuyết dân gian thường được đưa vào trong tác phẩm nghệ thuật). 

Bài viết khác cùng số

Sao mình không về Hòa Xuân sớm hơn… - Nguyễn Hải LýVũ công - Bashir Sakhawarz (Afghanistan)Khe trời - Kiều GiangKiên trung - Trầm Nguyên Ý AnhMiền sương trong - Nguyễn Thị Anh Đào“Huyền thoại những cây cầu” - Phạm Thị Hải DươngKý ức thành phố tiếng còi tàu - Trần Trung SángMột Hội An, một lời ru - Ngân VịnhNgày rộng - Nguyễn Nhã TiênGiữa những giới hạn - Nguyễn Hoàng ThọThơ Lê Ái NiệmSau cái tư lự của gió - Hồng Thủy TiênBên thềm chiều - Nguyễn Hoàng SaNiệm - Kim DungNgày thường - Nguyễn Đông NhậtĐàn bà - Trần Trúc TâmThơ Xuân CừThơ Huệ ThiTản mạn về tiếng Quảng - Bùi Văn TiếngDiễn ngôn tính dục trong sáng tạo văn học về đề tài lịch sử Việt Nam đương đại - Nguyễn văn HùngPhan Tứ - hành trình sáng tạo và khát vọng khẳng khiu cuối đời - Trịnh Thị Vân Dung, Phạm Phú PhongThơ và thơ nữ của chúng ta - Hoàng Hương ViệtPhải chăng tiếng Việt đang “thất thủ” trên sân nhà? - Diệp Dân Hùng“Vạt nắng cuối chiều” của Trương Công Mùi - Hoàng LiênNgược dòng - bao nỗi đắng cay -Trịnh Đình Nghi Như tiếng biển đêm: yêu thương, khát vọng và bứt phá - Nguyễn Thị Thúy HồngChọn lựa tình yêu như một cách giải thoát - Tần Hoài Dạ VũThơ nữ Đà Nẵng, một tập hợp đa thanh - Huỳnh Văn HoaHành trình đến với thơ hay - Bùi Văn TiếngNSNA Thân Nguyên: Nghệ thuật là lưu giữ khoảnh khắc “cựa mình” của nhân vật - Huỳnh Thạch Hà