Thơ Võ Văn Trường
Võ Văn Trường (còn có bút danh là Võ Trường) sinh năm 1974 tại Kim Sơn, Ninh Bình; Quê quán ở Quế Thọ, Hiệp Đức, Quảng Nam. Hiện đang công tác tại Đài PT-TH Quảng Nam; Hội viên Hội Nhà báo Việt Nam; Hội viên Hội VHNT Thành phố Tam Kỳ.
Tác phẩm xuất bản: Kỷ vật của cha (Ghi chép, bút ký, NXB Văn học, 2016); Miền cư xá (Tập thơ, NXB Văn học, 2017); Khoảng sân đất (Tản văn, tạp bút, NXB Văn học, 2018).
Mưa đêm
Ai bảo, cuộc đời sánh tựa mưa đêm
Sánh tựa ngôi nhà, cánh cửa vờ đóng vội
Có nỗi sợ mơ hồ, bỗng chợt nhận ra
Lòng mình phía tiếng mưa… khoảng trống
Gác trọ ngày xưa, từng hạt mưa mờ cũ
Dấu yêu của thời… nước mắt mùa Ngâu
Đủ vấp váp, ngô nghê nỗi nhớ
Đủ tự quyền được buồn khổ vu vơ
Bến sông quê, chân cầu đứng bóng
Bến nhân gian, người nghiêng áo hững hờ
Ta làm kẻ yêu người… thua cuộc
Đỏ mắt trời xanh, ngày phượng sân trường
Mưa đêm, những nổi chìm xa ngái
Gọi ta về dịch nghĩa…. tiếng mưa
Tiếng kẹt cửa, mùa thu về ngang phố
Bên căn nhà chật đầy, những mùa hạ xa nhau
Lũ gió con hẻm và em
Lũ gió cũng như em, rồi cũng bỏ ta đi hết
Vuốt từng lọn tóc màu quên, gỡ ý nghĩ nhàu
Vài ước mơ xưa, lũ mèo lười trốn nắng
Con hẻm ngạo nghễ buồn như gã đàn ông
Những tường rêu khốn cùng, phế tích
Pha trộn mảng màu đủ để lãng quên
Khi người ta yêu em, nỗi buồn tôi đã khác
Con chuồn kim bay, phía bên ngoài mùa thu
Tôi ngồi viết lời thơ cũ mềm, huyễn hoặc
Khi trong lòng tan nát vẹn nguyên
Khi vết thương, lạc lìa chiếc lá
Rụng rơi xênh xang như cả nỗi chiều
Lũ gió cũng như em, chẳng chịu ngoan buồn
Không góc khuất giấu mình, ngơi nghỉ
Để người đàn bà trong em mãi chông chênh, yếu đuối
Để tôi thương người… đã tựa một bờ vai
Khóm cúc se vàng, mùa thu ngoái lại
Áo chẳng đơm khuy, đau mắt tôi nhìn
Sẽ xói lở những dòng sông bội bạc
Tự ghềnh thác mình, những bến nông sâu…
Khúc quê tháng Chạp
(Thương tặng con gái Võ Đoàn Diệu My)
Tháng chạp cứ như người nông dân tằn tiện
Lo hết ngày từ gà gáy canh ba
Trăm việc nhỏ to, đồng tiền bát gạo
Đình đám phải không, nhân ngãi xóm giềng
Cánh cò chở cánh đồng bão rớt
Mùa heo may thấm lạnh sông chiều
Ngõ tre ấy thương vai sờn áo mẹ
Mưa nắng điệp màu tấm vá áo cha
Mạ ruộng quen, mẹ giăng hàng xuống cấy
Con dại lái mang, thất bát mùa màng
Luống sắn vồng khoai đợi ngày giáp hạt
Ngước mắt cầu trời con cái chăm ngoan
Những hạt thóc đau mùa sinh nở
Trên cánh đồng, con thia đớp móng trăng
Gió nhẹ hương trời em thì con gái
Cơn mộng về trằn trọc cạn đêm
Cành mai nụ một sớm mai bất chợt
Chị đem xong nồi đen sì chùi rửa một mùa đông
Mờ tím hoa xoan, ngạt ngào hương thiếu nữ
Bữa chị đi làm dâu ngày ấy đã xa rồi
Tháng chạp quê ơi, biết còn ai nữa
Nghe rạ ủ phân, mùi bã cám heo buồn
Trái đu đủ nặng oằn thời túng thiếu
Hợp tác hợp te tấm áo manh quần…
Tháng chạp hỡi khúc vô thường vệt nắng
Hồn mệt nhoài buông bỏ tháng ngày qua
Nghe nhạc Trịnh về đây ngồi - đứng
Từng giọt cà phê, khắc khoải nỗi mình
Tháng chạp đưa con về giỗ nội
Tuổi thơ của ba ở đây ruộng mạ, gò đồi
Dan díu nợ nần ơn sinh thành, tơ tóc
Những vạt cải triền sông nghèo nắng trổ ngồng
Con gái hỏi mùi đất tơi cuối bãi
Gọi là gì sao ba cứ lặng im…
V.V.T