Thơ Vân Phi
Những ngày gió thả neo
Những cội mây già rủ nhau về đâu
đình làng ngõ xóm
hay phía gió khơi biển bạc mái đầu
những con thuyền đi tìm bóng mình
hình hài nào Âu Cơ
mẹ đưa con về biển
Ban mai
trên áo xanh người lính giữa muôn trùng
hải trình nào dọc miền đất nước
đã đau tháng Ba lửa đỏ một khung trời
những chiếc lá tra thành chứng tích
người gửi hồn vào biển trùng khơi
Những ngày gió thả neo
chiều cứ vàng lên tóc
lần trang thư nghe biển bùi ngùi
gió đi qua bãi bờ lòng ai bến cảng
biển muôn đời bao dung
cưu mang những phận người bé mọn
em bao dung anh
xa cách kia con sóng vỗ về
Đêm đêm, ngọn đèn chong thức
đếm gì hải lý khơi xa
trăng của biển có ghé thăm nhà mình ngõ nhỏ
sưởi lòng em lúc anh xa nhà
Một sớm mai, ai đợi phía Chân Mây
ai đợi phía Cù Lao người trở về từ lòng biển
có một bông hoa nở trên cánh sóng
thắp lòng ai ấm những môi cười.
Đường về
Tôi đã chìm vào bóng tối
hay bóng tối chìm vào tôi
ăn - mòn - nhau
Ai đốt lửa phía bên kia bãi soi
những vụn rơm giòn vào xao xác
ngún trong tôi ký ức
Thăm thẳm vọng về trong khuya khoắt
em gặt lúa dưới trăng
lưỡi liềm cong như mi mắt
cứa vào anh ran rát nụ yêu đầu
Những con đường đưa ta về đâu
thị thành bỏ ngải
hun hút đồng đêm
hun hút gió
ai cắm câu vào ký ức
nằng nặng bãi trăng
Người đi xa như muôn thuở
ta chưa kịp ngoái nhìn
bất giác thấy mình như gió
lưu lạc lũng khuya
V.P