Thơ Trần Quốc Toàn

26.12.2020

Thơ Trần Quốc Toàn

Trần Quốc Toàn sinh năm 1992, tại Tuy Phước- Bình Định. Có nhiều tác phẩm thơ đăng trên các tạp chí Văn nghệ Quân đội, Sông Hương, báo Văn Nghệ...

Trần Quốc Toàn quan niệm: “Viết là sự dẫn gợi về thế giới theo cách riêng của mình. Thơ giúp tôi truyền tải thông điệp về cuộc sống cùng những quan niệm thẩm mĩ. Trong mỗi sáng tác, tôi muốn tạo nên sự cân bằng giữa truyền thống và hiện đại cho phù hợp, gần gũi với suy tư, trăn trở của mình”.

 

Ngọn đèn dầu bà thắp

Từng cái bóng trôi dạt giữa tấm màng

thời gian

Cậu bé bắt dế con bỏ vào hộp sữa

Trên bức tường mùa bão

Chúng tôi hay ngồi so cái bóng của mình

Để mơ tàn đêm đông củ khoai tiêu hết

trong dạ dày

Để bếp lửa ủ ấm đôi tay bé nhỏ

Để mẹ khoác chiếc áo rách đi nhặt ốc

Để chị chở rau đi bán sớm trong cơn

rét mướt...

 

Thế là chúng tôi lớn khôn

Giữa cuộc đời bùn đất

Nhưng con chữ vẫn neo trong thể xác

gầy còm

Để đêm tôi kí âm giọt mưa lên vách nhớ

Để ngày tôi chạm trổ những vết nám trên

mắt ngoại khi bà tắt thở...

 

Ngọn đèn dầu trong trí nhớ

Những đêm mưa phương xa tôi nằm mơ

Thấy bà vặn nhỏ cây đèn dầu

Rồi kéo chăn đắp lên mình tôi ủ ấm

Giờ bà ở đâu tôi không rõ

Chỉ chờ đêm mơ thấy ngọn đèn là bà lại về,

Là tôi lại được bà ủ ấm bằng ngọn đèn

hắt bóng...

 

Những tàn tro kí ức trộn lẫn hình hài tôi

Những nỗi buồn nhồi cứng bộ não tôi

Nhưng riêng ngọn đèn dầu bà thắp

Trong mơ tôi lại được ủ ấm bởi tình yêu

của bà...

 

Giấc mơ cố thổ

Khói nhỏ mắt quê hương chiều lùa trâu

từ rặng phi lao phía tây

đầm lầy đen

gió thổi về mùi biển mặn

lặng lẽ bóng mây trôi

tôi buộc tuổi thơ trên cánh diều

mùa hè chim ủ mùi trứng nở

hoa sầu đông lục lọi trong xóm

chỗ đất ẩm để gieo mầm

bài hát ru trở giấc cơn nồm hạ

phục sinh trí nhớ những đêm trăng dài đến tận đỉnh mù u.

 

Giọng con dế tìm dòng sông bị chôn vùi

trên cánh đồng

nhặt cọng cỏ khô hong trên tổ chim

dồng dộc

mới biết mùa hạ đã thắp giấc mơ của mình trong đóm lửa rạ rơm.

 

Bầy lá quá khứ trong gió vẫn mơ về

giọt mưa khuya

con cuốc lạc bầy kêu khản giọng

đèn dầu soi đêm bạc tóc

linh hồn vạn vật thắp sao trời

bùng vỡ ánh sáng trên hình hài khắc khổ

thành quách

những rêu phong cuối cùng bị vùi lấp trong hơi thở văn minh.

 

Đêm, mẹ ngồi ngẫm ngợi về ruộng lúa

tiếng chuột chút chít kêu như vạn mảnh vá trên chiếc áo cánh đồng

loài dơi treo ngược mình như lời của sương khuya giăng kín xóm rừng

trong vô thức con trâu nằm nhai ý nghĩ

tiền kiếp

mùa đã đơm trái từ giọt mồ hôi

lòng người đã kịp nhớ về nơi cố thổ

những cành bởi đâm chồi

tôi ngồi dưới những rặng cây

thấy trăm năm vừa vụt qua chốn này.

 

Mùa hè như tan trên đầu lưỡi

Những bông hoa cúc được phơi khô,

ở một nơi hương thơm từ nắng,

ngồi lặng lẽ uống ngụm trà đêm

hoa cúc ủ bầu trời ong bướm.

 

Mẹ thường để dành những bông hoa

cúc khô,

mùa hè mẹ nấu nước trà cúc đường phèn,

mùi của tháng năm từ đất đai xứ sở,

đêm xa quê nỗi nhớ lại ùa về.

 

Nghĩ đến hoa cúc lại thấy tâm bình an,

như mình đang ở trong chùa lễ Phật,

mùi nhang trầm và bình cúc họa mi,

đêm mưa ủ dột con đường dài hơn

lại thèm nước trà cúc mẹ nấu.

 

Trong ánh lửa bếp than hồng,

mùa hè như tan trên đầu lưỡi...

T.Q.T