Thơ Trần Đức Tín
06.12.2023
Tôi còn
tôi còn đôi mắt cà mau
những đêm trăng vàng gốc đước
tôi còn ngồi rửa chân cạn
thương em thương cả đời sông
tôi còn giọng nói u minh
nương dấu bông tràm mà lớn
vọng cổ em đừng buộc lạt
tôi trôi trên sợi tóc nào
vì làng sinh ra từ biển
nên mình chát mặn đời nhau
em còn một vành nón lá
nghiêng tôi trú mấy cơn đau...
Quê lang thang
soi mình bằng câu vọng cổ
nghe cố hương bạc trắng trong lòng
người đốt đồng trên tay tôi bỏng lửa
mẹ nâu sòng
tôi cõng tiếng chuông
sang sông
chiều ở xóm, chiều bao giờ cũng ở xóm
cúm núm kêu như xẻo thịt da làng
tôi trọ tôi, muôn đời trọ trong trọ
lạy mẹ
con mang quê lang thang...
T.Đ.T
Bài viết khác cùng số
Cát lấn về khơi“Une vie” - Một cuộc đờiĐiều ước đêm Giáng sinhHương cốm của mùa xưaMột số hoạt động tiêu biểu của Liên hiệp các Hội Văn học - Nghệ thuật thành phố Đà Nẵng và các Hội chuyên ngành năm 2023Thơ Nguyễn Thúy QuỳnhThơ Tăng Tấn TàiThơ Võ Miên TrườngThơ Trần ThuThơ Từ Dạ LinhChùm thơ viết trong chuyến về thăm huyện Ba Tơ, tỉnh Quảng NgãiThơ Nguyễn Hữu Vu GiaThơ Trần Đức TínThơ Hải VânSơn Trà qua ống kính của Nguyễn QuangNgười trẻ thử sức với phê bìnhNỗi niềm cố quận trong thơ Nguyễn Hàn ChungNguyễn Đông Giang, chan yêu thương cho tất cả tâm hồnLê Công Dũng thổi niềm đam mê vào đất đáÝ nghĩa của những mô-típ trang trí trên đình miếu ở Đà NẵngTrang trí kiến trúc nhà phố ở khu phố cổ Hội AnĐạo diễn Đoàn Hồng Lê: Vẻ đẹp khắc nghiệt của hiện thực là “mỏ vàng sống động của phim tài liệu"Đất và người Thanh Khê qua các tác phẩm văn học hiện đạiTrăngEm về Đà Nẵng mưaCuộc đời của cha