Thơ Nguyễn Thúy Quỳnh
Trong lúc chờ ngày mai
Chị nói
ta đã đi quá xa nên thất bại
Chị nói
thất bại vì niềm tin cũng không quá tệ đâu em
Chị nói
ngủ đi em ngày mai là một ngày mới
Đêm ấy em nghe lời chị
Buông tay
Thả cơn ngơ ngác ban chiều vào gió
Trả bọt bèo về sông
Trả tù mù về bóng tối
Đổi tức giận lấy xót thương
Rồi bình thản ngắm cúc mi xòe cánh trắng dịu dàng
Chờ ngày mai tới
Đâu biết đêm ấy
chị vật vã trong cơn mơ “chết đi chính mình
làm một cái cây ròng ròng nước
đẫm trong gió lạnh”(*)
Chúng ta là những nhà đầu tư niềm tin
Không được chia cổ phần sự thật
Sự thật ở cuối điều bí mật
Ngày mai kẹt lại phía hồ mù sương
Chị kẹt lại trong cơn bão đầu mùa
Cúc mi trắng không lẽ nào có lỗi
Với những điều không ai sám hối
Cuối đêm ấy mình chị
Kéo bộ xương cá kiếm của ông già Santiago từ biển cả về nhà
Dựng lại một thế giới.
Nhà thơ rời khỏi cuộc họp
Bỏ lại ngôi nhà trắng ma mị
Những cuộc cờ mở trên mặt bàn
tàn dưới gầm bàn
Bữa tiệc ngôn từ sáng choang
ngổn ngang dưới đám vỏ chai whisky rỗng
Trong sổ tay có thêm bài thơ trào phúng về sự bạc phếch của bã chè
Một khúc bi ca về sự phản trắc của gió
Một ví dụ xoàng(*) về cây dạ hương cổ thụ cõng đám tầm gửi tào lao
Chút ánh sáng từ dải ngân hà xa mờ
đi qua vòm lá non
đi qua mái đầu lơ phơ của bà lão bán ngô nướng vỉa hè
soi cho nhà thơ một lối về rất thẳng
Sau lưng anh
Ngôi nhà trắng chìm vào bóng tối.
Lũ chuột từ cống hộp trăm tuổi tràn lên nhảy múa
Đại tiệc bấy giờ mới thực bắt đầu.
N.T.Q