Thơ Trần Bạch Diệp

12.08.2021

Thơ Trần Bạch Diệp

Trần Bạch Diệp (còn có bút danh Bạch Diệp, Tuệ Lam), sinh năm 1964, quê ở Lệ Thuỷ, Quảng Bình, hiện sống và làm việc tại Huế.

Tác phẩm đã xuất bản: Vũ điệu lam  (Thơ, NXB Văn học, 2011); Tùng gai (Thơ, NBB Văn học, 2014); Mùa bạch diệp (Thơ, NXB Hội nhà văn, 2020).

Tặng thưởng thơ hay của Tạp chí Sông Hương năm 2011.

 

Mùa hè Georgelthal 

Chùm anh đào mọng đỏ

Mùa hè Georgelthal trước mắt tôi

Lũ trẻ trèo cây và huýt sáo

Chút se lạnh lùi về cuối khu vườn

Nắng đầy lên ô cửa nhỏ

 

Mùi hương ngôi làng thở

Cánh đồng một ngày quang mây

Cùng với hoa sơn trà và kim ngân

Bánh táo trên chiếc khay trong lò

Đọc lời kinh cứu chuộc

 

Có thể mặt trời hôm ấy

Chảy những tia nắng vàng run rẩy

Chùm anh đào ướt nụ môi thanh tân

Lần cuối cùng

Em gọi tên anh

 

Bản kinh tối

Trà mật ong

Vài thứ đặt cạnh nhau

Nhưng chẳng thể trộn vào nhau được…

 

Em vẫn đợi như ngàn năm trước

Trong một ngày lạc bước

Tỉnh giấc giữa cánh đồng thơm tho

 

Lúc năm giờ chiều

hoàng hôn mùi trầm
anh ngang qua
cùng tiếng đập cánh của bầy chim
loài chim cánh đỏ như máu
như một mảnh mặt trời 
rơi xuống biển

hình như em vừa rời khỏi anh
nín câm
không nước mắt
hình như ánh mắt anh
để lại
giữa lồng ngực em
vết bầm 
se thắt

bóng tối chảy tràn căn phòng

như rượu
thứ men đắng em tham lam uống cạn
khi biển mở những luống xanh trong khu vườn tận hiến
là con đường giải thoát hay chịu đựng nỗi đau

gió mê muội như đêm
như em
nhận biết khuôn mặt anh trước khi trời sáng
sự đụng chạm  mềm mại
phủ tấm chăn cho hai người cô độc

em sẽ nhớ cho đến chết
vĩnh cửu những dấu vết...

 

Đừng hát khi lên đồi         

những đứa trẻ

vẽ giấc mùa hè

trong căn lều gió

chiều gấp lồng ngực thở

anh ở đây

 

chạm vào nhau chạm vào đêm

lời lời qua vạt cỏ êm

ngọn đồi những vì sao đều biết 

giấc mơ u buồn của em

 

đừng hát khi lên đồi

nắng sẽ mang người đi mất thôi

không phải lối về nhà

những vì sao hút vào bóng tối

rừng sẽ buông và ngày sẽ khép

nỗi buồn chảy qua

 

một giấc mơ nổi loạn

từ những lời kinh bền bỉ hằng đêm 

chúng ta cô đơn giữa khu rừng đời mình

chúng ta cô đơn trong vòng ôm của mình

 

chỉ là gió chỉ là gió thôi

đừng hát khi lên đồi

những đứa trẻ tóc trắng 

và giấc mùa hè

bỏ ngõ.

 

Mưa trên cánh đồng tháng Chạp

Nới khuy áo mà thở

Đâu hoa chổi hoa ngấy chạc chìu

Đâu bờ ao tóc se se mưa

Con bé trán thơm hương ổi chín 

Không tiếng gọi

Chiều đông không tiếng gọi

Gió dắt người mê qua đồng làng

 

Người đàn bà quỳ hái nụ hoa bên bìa ruộng thấp

Nhặt tiếng cười đứa trẻ lên ba

Đứa trẻ nhón chân chờ tiếng còi tàu

Ôi mây, mây trắng mùa xưa theo ai ra đây 

Ngang qua chiếc bóng đèn dầu 

Đi như mơ trong khu vườn ngải cứu

Mau mau kịp tới bìa rừng tối

Tay nải giấu đầy mắt sao

 

Tháng Chạp mơ bay bay

Cổ tích ngủ vùi chăn rơm thơm bồ hóng

Những người đàn ông đi xa đã về

Mắt lá thầm ướt trăng khuya

Đồng làng ngày mai mưa không

Đứa bé ngày xưa chạy dọc bờ sông

Ngày về tóc nâu thiếu phụ

 

Mưa trên cánh đồng thiếu ngủ 

Đường về làng cao vút trăng trong

Tiếng tù và ai thả trên sườn dốc

Mưa mang thơ ngây đi rồi phải không ?

 

T.B.D