Thơ La Mai Thy Gia
La Mai Thi Gia là tên thật đồng thời là bút danh. Thi Gia sinh ngày 15/10/1980 tại thành phố Tam Kỳ, tỉnh Quảng Nam. Hiện là giảng viên trường Đại học Khoa học - Xã hội và Nhân văn TP. Hồ Chí Minh; Hội viên Hội Nghiên cứu và giảng dạy văn học TPHCM; Hội viên Hội Văn nghệ dân gian Việt Nam; Hội viên Hội dân tộc học TP. Hồ Chí Minh.
Đã xuất bản:
Tập thơ Thơ Trắng - NXB Hội Nhà văn, 2017
Tập thơ Gia ơi, Đời xanh đấy - NXB Hội Nhà văn, 2018
Sông Tiên tự tình khúc - Thơ in chung, NXB Văn nghệ, 2002
Gói mây trong áo - Thơ in chung, NXB Trẻ, 2003
Hội ngộ tháng tư - Thơ in chung, NXB Văn nghệ, 2005
Chuyên mục “Tác giả Người Quảng xa quê” kỳ này trân trọng giới thiệu chùm thơ của La Mai Thi Gia.
Chín nốt cho anh
Em thường hôn chiếc áo ngực của mình
Bằng đôi môi xót xa
Nỗi xót xa nhiều dần lên theo từng size áo giảm
Quanh khuôn ngực của mình, em thấy thanh xuân đi qua
Em cũng từng nhiều lần rơi nước mắt
Khi cài chiếc áo mong manh bằng đôi nút trong cùng
Giọt nước mắt thương mình ngày con gái
Cài đôi nút ngoài cùng mới thấy vừa xinh
Nhớ những sớm tinh khôi khi em vừa thức dậy
Bầu ngực em như đôi quả mọng cành
Đôi quả chín ươm tình em ở đó
Hương sắc đầu mùa yêu thương cho anh
Yêu thương cho con, đôi mắt tròn xoe ôm bầu vú mẹ
Mẹ trở giấc trong đêm, con no sữa ngủ vùi
Những bé thơ lần lượt lớn lên
Đôi quả mọng giữa mùa không thể mọng thêm
Em thường hôn chiếc áo ngực của mình
Trong nỗi biết ơn dịu dàng cho mẹ
Đôi quả mọng giữa mùa son trẻ
Mẹ nuôi em thơ ngây khôn lớn vẹn lành
Khi em hôn chiếc áo ngực của mình
Em chạm… dấu môi anh
Đôi môi thật ngoan, nồng nàn, trẻ dại
Nhanh nào người ơi, mùa không chờ ta mãi
Đôi quả mọng cành
Chín nốt... cho anh.
Chờ khô...!
Người bỏ em rồi
Người bỏ em rồi
Trời ơi!
Đêm em vụng dại ngồi cười với trăng
Ngồi cười với trăng.
Tình bỏ ta rồi
Tình bỏ ta rồi
Thiên thu
Mùa đi lăn lắc về miền xa xôi
Về miền xa xôi
Chiều tan tác phía chân đồi
Có em vụng dại đứng ngồi
Có em vụng dại khóc cười
Người ơi!
Gió đưa cây cải về trời
Trần gian vàng ươm bông bí
Đọa đày rau răm
Mà xanh, xanh mãi ngàn năm
Mà tươi, tươi ánh trăng rằm
Cải ơi!
Chàng bỏ em rồi
Chàng bỏ em rồi
Phơi em bên suối trong ngời
Phơi em trong gió bời bời
Phơi em cho héo khô đời
Em mang.
Đầm đìa ướt rượt hồng nhan
Đầm đìa ướt đẫm trăng vàng
Phơi bao năm tháng bên đàng
Chờ khô
Trần mình trong mớ khăn xô
Có người cười khóc ngây ngô
Chờ khô giữa suối nhấp nhô
Sóng tình.
Những người đàn bà thợ xây
Những người đàn bà thợ xây
Vai tươm tả nắng
Lòng bàn tay chằng chịt vết chai
Những người đàn bà thợ xây
Giấu mình trong lớp áo dày
Tóc ủ vào khăn và những giọt mồ hôi ủ trong làn da sạm nắng
khét mùi mưu sinh
Những người đàn bà thức dậy trước bình minh
Giặt giũ và phơi phóng
Trên dây phơi không có một chiếc váy mềm
được dệt bằng voan và ren đỏ
Cho một người đàn ông được cởi ra trong đêm
Bàn tay của người đàn bà vò thật nhẹ, thật êm
Những chiếc áo lót không rõ màu sắc
Rồi nghiến răng vò những chiếc găng tay đầy vữa vôi và những bộ áo quần bảo hộ màu xanh
Hình như là xanh hy vọng
Màu xanh của biển và trời
Màu xanh đã bạc phếch lâu rồi
Những người đàn bà thợ xây theo chồng đi khắp nơi
Những người chồng theo những công trình đi khắp nơi
Chiếc giường tầng trong lán trại chung cũng là nơi ái ân của họ
Không một tiếng rên
Không một hơi thở mạnh
Sợ sỏi đá ngoài kia biết họ làm gì
Sợ những người đàn ông nằm bên trở mình khao khát
Tưởng nhớ một thân hình mềm mại ở quê xa
Những người đàn bà không thơm mùi nước hoa
Những thân hình chưa từng phủ lụa là
Chẳng dám khóc cho nỗi nhớ con thơ và nỗi nhớ nhà
Trong những chiều khói bếp thành thị cay xè
Cay xè con mắt
Cứ ngóng phía quê mà ánh nhìn hiu hắt
Những thợ xây đàn bà
Những người mẹ đi xa.
L.M.T.G