Thơ Đỗ Văn Đông
11.11.2014
Hà Nội ơi!
Tôi lớn khôn
từ giọt sữa mẹ sông Hồng
Tôi chỉ tiếc
chưa kịp sống hết mình những ngày đã sống
Chưa được yêu hết mình
những gì tôi hằng khao khát được yêu
Đến hôm nay, tôi sắp phải xa Người
Hà Nội ơi!
Chông chênh
Con người không có tình yêu
Trái đất không còn lực hút
Quanh ta lực hấp dẫn không còn
Tất cả mong manh
hững hờ
Bất ngờ tan biến…
Chông chênh
một cõi
Vô thường
Đ.V.Đ
Bài viết khác cùng số
Hiện thực phong phú, sôi động đang mở ra chân trời rộng lớn cho sự sáng tạo của văn nghệ sĩ thành phố(*)- Võ Công TríTrong nghĩa địa - Nguyễn Trí.Ghi nhận từ Đại hội - Hoài NgânNhu cầu hưởng thụ âm nhạc hiện nay của công chúng Đà Nẵng? - Trần Ái NghĩaThơ và sự tồn tại của Thơ ? - Đinh Thị Như ThúyLan man chuyện ẩm thực Đà thành - Văn Thành LêCảm nhận từ Lý Sơn - Huỳnh Viết TưMột lòng vì người bệnh - Huỳnh LêThằng Ổi ghẻ - Tiêu ĐìnhMùa hè thứ mười bảy - Trần Thanh NhànThơ Trần Phương ThànhThơ Nguyễn Nghĩa TrọngThơ lê Minh ChánhThơ Nguyễn Đức Phú ThọThơ Đỗ Tấn ĐạtThơ Đỗ Văn ĐôngViết cho con, một ngày thu Hà Nội - Bùi Công MinhThủ tướng Phạm Văn Đồng – Người gắn bó với văn nghệ Liên Khu V - Trần HồngTừ các cuộc bút chiến của Phan Khôi - Huỳnh HùngĐinh Thị Như Thúy và ám ảnh những viên sỏi trắng - Văn Công HùngVăn xuôi nữ lưu đương đại Nhật Bản - Hoàng Thị Xuân VinhTheo đấu bằng chứng chủ quyền Hoàng Sa _ Trường Sa - Trần Đức Anh SơnLàm đào được mặc áo đôi Được đi giày đỏ, được ngồi chiếu hoa - Trương Đình Quang