Nụ Cười Bí Ẩn

30.05.2011

Nụ Cười Bí Ẩn

Truyện ngắn Trương Anh Quốc

Tôi đang ngắm những con đò ngược xuôi trên sông Hàn thì điện thoại reo. Ðầu bên kia, giọng nói trong vắt:
- Anh đang làm chi đấy?
- Ði dạo trên bờ sông Hàn nè!
- Anh đi với ai thế?
- Một mình chứ với ai!
- Thế cho em đi cùng với được không?
- Em nói giỡn hoài, em ở xa cả trăm cây số!
- Không đâu, em đến ngã ba Huế rồi nè. Anh đón em nhé!

Tôi định hỏi thêm vài câu nhưng Thủy Nguyên đã cúp máy. Mà cô bé ra đây làm gì? Chẳng lẽ đi công tác, hôm nay cuối tuần mà. Thôi thắc mắc làm gì. Tôi lại chỗ gửi xe, lấy xe máy đi đón.
***
Tôi gặp Thủy Nguyên khi đi thăm Hòn Kẽm Ðá Dừng. Chúng tôi cùng đi trên một chuyến ghe phiên chở đến mấy chục người. Vui không thể tả. Lúc đi, mọi người mang xuống ghe bao nhiêu là trái cây mua ở chợ Trung Phước. Trái cây chợ Trung Phước được lấy từ làng Ðại Bình, mà trái cây của làng Ðại Bình thì ngon hết biết.

Dù là đất miền Trung nắng lửa nhưng Ðại Bình trồng được đủ loại cây trái của Nam bộ, cả xứ lạnh Ðà Lạt hay Sa Pa. Chôm chôm, sầu riêng, măng cụt... đủ cả. Nhưng ngon nhất vẫn là đặc sản vùng núi miền Trung: bòn bon. Trái bòn bon Ðại Bình chua chua ngọt ngọt ăn quên thôi. Cả đoàn vừa ăn trái cây vừa đàn hát vang cả một khúc sông rộng.

Thích ngắm cảnh sông nước hơn, tôi ra mũi ghe, bắt chéo chân ngồi nhìn những rặng tre xanh ngút ngàn hai bên bờ sông Thu Bồn. Ghe chui qua cầu Nông Sơn, cây cầu do tình thương của người dân khắp nơi đóng góp. Phía xa xa là ngọn núi Cà Tang cao vút.

Kia là bãi bồi Ðông An cát cao ngất, còn đây Tí lở Tí bồi. Tí lở là sườn núi, Tí bồi là bãi cát vàng mênh mông. Giữa miền trung du nhưng có những làng sống trên sông nước. Những đứa trẻ chạy nhảy, nô đùa trên cát. Chiều xuống, người ta cặp ghe vào bãi bồi để nấu nướng. Có bà cụ chỉ tấp ghe vào chỗ khuất tránh gió thổi lửa nấu cơm. Cảnh nghèo đơn sơ trông đến se lòng. Nhưng nghèo mà yên bình quá! Những cô gái gánh nước tưới bắp, rồi gánh nước về nhà. Trước lúc về bao giờ các cô cũng tắm ngoài sông, cứ để quần áo mỏng ướt dính da, dấu chân in trên cát, bóng đổ dài trên cát.
Hai bên bờ sông, những triền bắp xanh mát mắt đang mùa trổ bông, hương bắp ngây ngất. Tôi nhớ câu hát ru em của mấy đứa nhỏ hàng xóm thuở nào: Chèo ghe bẻ bắp bên sông/ Bắp chưa có trái bẻ bông đem về...
- Sao anh ngồi có một mình?
- Anh ngắm cảnh. Mấy khi được ngắm cảnh đẹp như thế này.
- Anh lãng mạn quá ha? Anh ở xa tới phải không?
- Cũng không xa lắm đâu. Qua bên kia đèo là tới làng anh - tôi chỉ tay về hướng đèo phía đông - Em có biết làng Gia Cát không?
- Gia Cát? Em cũng ở làng ấy!

Tôi tròn xoe mắt. Cô bé cũng ở làng mình? Sao mình không biết ta? Tôi cố vắt óc. Chịu. Tôi nhìn cô bé một lượt. Ở làng mình có cô gái đẹp thế mà mình lại không biết, tệ hết sức tệ!

Nhưng tôi liền chống chế. Vì mình đi xa, lâu lâu mới về quê chơi vài ngày, khi về đi thăm lại bạn bè cũ và bà con cũng không hết, nói chi biết thêm ai. Mà tôi chỉ biết lớp lớn hơn mình thôi. Lớp nhỏ hơn một vài năm còn biết chứ hơn nữa thì chịu thua.
- Anh xin lỗi, nhà em ở xóm nào?
- Em là con út của chú Năm xóm Cây Khế đó anh!
Tôi nhớ ra rồi. Xóm này trái đường nên tôi cũng ít khi qua lại. Nhưng ai chứ chú Năm thì tôi không sao quên được. Chú ấy thường cắt tóc cho tôi lúc nhỏ. Nhà chú xa nhưng chú hớt tóc đẹp nên con nít xóm tôi rủ nhau qua nhà chú hớt. Tôi nhớ khi qua nhà chú Năm có thấy đứa con gái tóc lơ thơ và vàng hoe như râu bắp, duy chỉ có đôi mắt sáng và đen như hai hột nhãn. Chắc là cô bé này chứ ai vô nữa. Ai dè bây giờ đã trở thành một thiếu nữ đẹp mặn mà thế này!
***
Chiều tà, tôi cùng đoàn người vượt đèo. Thủy Nguyên không đi bằng ôtô của cơ quan nữa mà cùng đi xe máy với tôi để ngắm cảnh. Tôi đi sau cùng và đi chậm. Mọi người lao vút lên đèo rồi biến mất, chỉ còn hai đứa tôi. Thật vắng vẻ. Ðến đỉnh, xe đang chạy ngon ơ, tôi cho xe chạy chậm rồi dừng lại.
- Vụ gì á? Vụ gì á?
Tôi không trả lời. Sao cứ nghĩ xấu cho con trai hoài! Tôi chống chân đứng im ngắm cảnh từ đỉnh đèo Le thơ mộng, rất chi là thú vị. Tiếng chim kêu ríu rít. Núi rừng xanh bạt ngàn. Cũng thật lạ, hai con suối cùng xuất phát từ đỉnh Hòn Tàu nhưng một dòng đổ về hướng tây là suối nước nóng Tây Viên, còn đổ về phía đông là dòng nước mát hiền hòa.
Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng liếm trên lưng sườn núi, tắt dần trên những cánh đồng với con đường quanh co đẹp như bức tranh thủy mặc. Cảnh đẹp mà ngày xưa nhà thơ Khương Hữu Dụng đã từng dừng chân mở quán nước lưng đèo để nuôi hồn thơ.
Nắng tắt, tiếng chim núi gọi bầy, sương là là đỉnh đèo. Thủy Nguyên ngồi sau không nói gì, hình như là mắc cỡ với câu nói ban nãy. Ðèo lộng gió. Cái gió se lạnh trong sương chiều. Tóc Thủy Nguyên cứ cứa vào mặt khiến tôi không cầm được lòng mình.
- Cho anh mượn cái tay.
- Mượn làm chi?
- Cầm!
- Lạ lắc mà cầm!
Tôi thò tay ra sau, nắm lấy tay Thủy Nguyên. Bàn tay trong gió lạnh ngắt. Thủy Nguyên giật tay lại nhưng không rút khỏi được bàn tay khỏe mạnh của tôi nên cứ để yên. Bàn tay ấm dần lên rồi nóng bừng. Má Thủy Nguyên áp vào vai tôi cũng nóng bừng.
- Anh cầm lái hai tay đi, đến khúc cua rồi kìa!
- Té thì té chung, lo gì.
Tôi vẫn cầm tay Thủy Nguyên nhưng cho xe chạy thật chậm, thật chậm. Chậm thế mà Thủy Nguyên cũng sợ, cứ ôm eo tôi cứng ngắc... Ở phố tấp nập, Thủy Nguyên đâu dám ôm tôi như vậy.

Qua hết đèo, tôi đưa Thủy Nguyên đi ăn nghêu sò ốc hến ở bờ sông Hàn. Sau đó chúng tôi đi dạo. Nghe nói bên bán đảo Sơn Trà đẹp lắm, tôi hỏi đường rồi chở Thủy Nguyên ra đó. Lượn quanh bờ biển một vòng, gió biển mát rượi, đến bãi cát trắng chúng tôi dừng lại, ngồi uống nước dừa ngắm biển mà chẳng nói gì với nhau, đến khi sóng biển cao dần, bọt nước bắn lên tận chỗ ngồi mới giật mình nhìn đồng hồ.

10 giờ rưỡi phải về vì Thủy Nguyên còn phải đến nhà cô bạn trên tận Hòa Khánh. Xe mới qua cầu Sông Hàn một đoạn thì nổ lụp thụp như hụt hơi rồi từ từ dừng lại. Xuống kiểm tra, hết xăng. Cây kim xăng xe thằng bạn bị kẹt, xăng cạn mà kim vẫn báo đầy. Tôi dắt, Thủy Nguyên đẩy một đoạn khá xa mới có chỗ bán xăng lẻ.

Ðến ngã ba Huế đã 12 giờ kém. Thủy Nguyên gọi điện mấy lần cho bạn đều không có tín hiệu. Có lẽ cô bạn đã khóa máy và ngủ mất rồi. Bây giờ thì biết ngủ nơi đâu? Con trai lăn lóc đâu cũng được, con gái tìm chỗ ngủ thật khó quá. Không còn cách nào khác tôi phải chở Thủy Nguyên tìm khách sạn cho cô nghỉ qua đêm.

Trúng mấy hôm hội chợ hàng Việt Nam - Lào - Thái Lan, đi đến gần chục khách sạn mới có một phòng trống. Gửi xe rồi mang giỏ xách lên tận lầu 4, chân tôi mỏi rã rời, lại quá buồn ngủ. Nhưng tôi còn phải đi gần chục cây số nữa mới đến nhà thằng bạn để ngủ nhờ. Tôi gọi trước cho nó. Chuông réo hoài mà không ai bắt máy. Thôi rồi, nó cài chế độ rung chứ không để chuông. Giờ này chắc nó cũng ngủ co giò từ lâu, cuối tuần uống vô mấy chai, ngủ say có sóng thần đổ vô nó cũng không hay.
- Thôi cho anh ngủ lại đây sáng mai anh đi sớm, được không?
- Ðược, nhưng chỉ có một chiếc giường, anh phải nằm dưới đất!
Dưới đất cũng được, miễn có chỗ ngủ. Trời lạnh, tôi lấy tấm chăn đắp rồi nằm thẳng cẳng. Thủy Nguyên tắm rửa xong, lên chiếc giường nệm dày trải vải trắng muốt. Cô nằm được một lát thì kéo chiếc chăn tôi đang đắp:
- Lạnh quá, không có mền em ngủ không được!
- Có một chiếc thì làm thế nào? Hay là chúng mình đắp chung? Thôi chúng mình đắp chung nhé!

Tôi lên giường nằm. Thủy Nguyên lấy vội chiếc gối để giữa và cấm tôi không được quay mặt vào trong. Hai chiếc lưng cũng không được chạm nhau. Ai vi phạm sẽ bị phạt. Tôi chưa nghe Thủy Nguyên nói sẽ phạt gì thì mắt đã díp lại, không còn biết trời trăng mây gió gì nữa.

Ðang ngủ ngon thì có gì đó chạm vào hông khiến tôi tỉnh giấc. Quay lại, môi tôi chạm đôi môi mềm mại. Lòng rạo rực, tôi hôn Thủy Nguyên một nụ hôn thật ngọt. Thủy Nguyên cũng đáp lại bằng một nụ hôn thật ngọt. Bản năng đàn ông trỗi dậy, bàn tay tôi vụng về vuốt ve đôi gò má, mân mê cái cổ thon dài rồi nong dần xuống, mở cái cúc áo. Tôi trườn qua khỏi cái gối lúc nào không hay. Ðôi vòng tay tôi ghì chặt, tôi cũng được ghì chặt, hơi thở cả hai càng lúc càng gấp. Bàn tay tôi đang chu du thì Thủy Nguyên kêu lên:
- Dừng lại!
- Sao vậy?
- Anh có... yêu em không?
Câu hỏi làm tôi giật thót. Tôi lấy lại bình tĩnh bằng cách hít thật sâu rồi thở chậm, đều. Tôi mở mắt nhìn Thủy Nguyên. Cô cũng từ từ mở mắt nhìn tôi. Nếu trả lời không thì tôi sẽ làm cho Thủy Nguyên buồn. Nhất định là vậy. Nếu trả lời có là tôi dối lòng mình. Tôi đã yêu một người, một người tôi chưa được cầm tay, mấy năm rồi cũng chưa gặp mặt nhưng tôi cứ nhớ cứ thương, cứ chờ đợi và tin tưởng dù rằng chưa hứa hẹn gì với nhau.

Mà sao tôi lại hôn một người con gái tôi chưa yêu thế này? Tôi vừa hôn một cô gái mà mình chỉ mới thinh thích bởi vẻ đẹp đằm thắm, cách nói chuyện thông minh và hài hước. Tôi luôn dặn với lòng mình là sẽ dành nụ hôn đầu đời cho người mình yêu kia mà. Tôi thấy mình có lỗi với chính mình, với người mình yêu. Tôi nhớ lại lời cô ấy: “Nếu chỉ một việc nhỏ anh làm cho em buồn thì coi như những gì từ trước đến nay anh có làm cho em vui đến mấy cũng bằng không...”.

Tôi không muốn mất người tôi yêu, tôi không thể làm cho người tôi yêu buồn. Tôi không muốn người tôi yêu giận. Tôi tự hỏi có phải Thủy Nguyên dễ dãi quá hay không? Tôi lại không ưa người dễ dãi. Dễ dãi với mình thì cũng dễ dãi với người khác thôi. Nhưng với sức mạnh của một người con trai thì liệu cô gái chân yếu tay mềm kia không dễ dãi có được không?

Câu hỏi ấy càng gợi thêm trí tò mò và kích thích sự khám phá nơi tôi. Thế mà giờ đây chỉ có tôi và Thủy Nguyên trên chiếc nệm trắng muốt và êm ái trong một căn phòng đã khóa cửa trong, không thể có người thứ ba nào biết được. Và tôi cũng là một đứa con trai bình thường, cũng đầy tò mò và khao khát!

Sáng sớm mai tôi lại đi rồi và sẽ đi rất xa, chắc gì sau này có dịp gặp lại Thủy Nguyên, càng không thể có cơ hội bằng vàng nằm cùng với cô trên chiếc giường nệm trắng muốt như thế này một lần nữa. Ngón tay tôi đưa lên môi lúc nào không hay. Tôi dằn lòng, không thể, nhất định không thể! Tôi nghiến hai hàm răng, cắn phải ngón tay đau điếng, một lúc sau nghe người mình dần dần hạ nhiệt. Rồi tôi thì thầm:
- Nếu là có?

- Thì em sẽ là... của anh!
- Nếu là không?
- Không yêu mà như thế này hả?

Thủy Nguyên giận dỗi đẩy tôi một cái thật mạnh làm tôi lăn tròn. Ðột ngột tự ái của tôi bùng lên, sức mạnh của đứa con trai trỗi dậy. Tôi chồm lên cô như hổ vồ mồi. Nhưng tôi lại kịp đưa ngón tay lên miệng cắn thật đau một lần nữa. Thật trớ trêu. Sao người nằm đây không phải là người tôi yêu để tôi nói lời yêu thương ngàn lần, để tôi không phải kìm nén sức trai, để rồi tới đâu thì tới! Sao lại không phải chứ? Sao lại không phải chứ? Tôi càng nhớ người yêu quay quắt. Tôi cắn tay thật mạnh một lần nữa rồi nằm yên cho cơn đau lan tỏa khắp cơ thể. Khá lâu, chợt có ngón tay mềm mại gãi gãi vào lưng tôi.
- Bộ nhớ người yêu à?
Tôi không quay lại mà chỉ gật gật đầu.
- Chứ người yêu anh ở đâu, xa lắm hả?
- Xa lắm. Xa mà anh không bao giờ gặp được. Anh xin lỗi em. Anh không muốn lừa dối em (tôi biết rằng trước một người con gái mà nói về một người con gái khác là thằng ngu nhất trần đời nhưng không hiểu sao miệng tôi cứ nói, không dừng lại được), anh càng không muốn dối người anh yêu. Người ấy đã lâu rồi anh chưa gặp mặt, anh cũng chưa được cầm tay, chưa một lần hẹn ước nhưng anh luôn nhớ luôn thương và anh sẽ chờ cô ấy suốt đời...
- Hoang đường, thật là hoang đường!
Tôi cũng nghĩ là hoang đường. Tôi ước là hoang đường. Tôi cũng muốn quên đi lời dặn của cô ấy để bây giờ khỏi phải cắn mãi ngón tay đau! Nhưng biết làm sao bởi tình yêu bắt nguồn từ nhiều thứ, trong đó có cả niềm tin.
***
Sáng ra khi xuống trả phòng, cô nhân viên khách sạn nhìn chúng tôi cười cười đầy tình ý. Chúng tôi nhìn nhau cũng cười cười. Không ai biết chúng tôi cười gì. Chỉ có ánh đèn trần phòng 404 mới biết.

T.A.Q