Hồn rồng thức tỉnh

06.08.2025
Kịch bản sân khấu Lương Đình Khoa

Hồn rồng thức tỉnh

MÀN 1:

BÓNG ĐÊM TRÊN DÒNG HÀN

CẢNH 1:

TIẾNG VỌNG NGÀN NĂM

(Ánh sáng xanh dương huyền ảo, tĩnh lặng bao trùm sân khấu, phông nền là hình ảnh cầu Rồng lung linh soi bóng xuống dòng Hàn Giang đen huyền như tấm gương khổng lồ. Tiếng nhạc nền huyền bí, du dương, mang âm hưởng cổ xưa vang lên. CỤ HAI (tuổi ngoài bảy mươi, râu tóc bạc phơ như cước, chống chiếc gậy trúc, bước đi chậm rãi nhưng ánh mắt vẫn sáng quắc, đầy sự uyên bác) bước ra, đứng ở vị trí trung tâm sân khấu, hướng mặt về phía khán giả).

CỤ HAI: (Nhìn sâu vào mắt khán giả, giọng trầm ấm nhưng mang theo sự khắc khoải của thời gian, như tiếng vọng về từ ngàn xưa). Dòng Hàn Giang lặng lẽ trôi... chứng kiến bao lớp người sinh ra và mất đi, bao đổi thay dâu bể của đất này. Cầu Rồng… kiêu hãnh vắt ngang. Đó không chỉ là sắt thép vô tri, mà còn là hồn thiêng sông núi, là linh khí kết tụ, ẩn chứa một bí mật nghiệt ngã... Một lời nguyền vọng về từ những triều đại xa xôi, khi con người còn sống giữa ranh giới mong manh của huyền thoại và linh hồn...

(Hình ảnh chiếu (mapping) huyền ảo lên phông nền cầu Rồng, minh họa truyền thuyết U Minh Vương trỗi dậy từ lòng biển sâu đen ngòm, những cơn sóng dữ dội nuốt chửng thuyền bè. Tiếng gầm rú man rợ, tiếng sóng biển cuồng nộ (âm thanh) dội vào không gian).

CỤ HAI: Tương truyền...  thuở sơ khai, từ vực thẳm biển Đông trỗi dậy một chiến binh tàn bạo: U Minh Vương... Tiếng gầm rú xé toạc bầu trời. Hắn gieo rắc kinh hoàng, nuốt chửng biết bao sinh mạng, và ôm ấp dã tâm đen tối chiếm đoạt Trái Tim Biển Đông - thứ bảo vật ban cho hắn quyền năng vô thượng thống trị cả mặt đất và biển khơi...

(Hình ảnh chiếu minh họa những người dân Đà Nẵng xưa, những ngư dân dũng cảm, những nghệ nhân tài ba, những người phụ nữ kiên cường, đoàn kết đứng lên chống lại thế lực hắc ám).

CỤ HAI: Nhưng những người con của Đà Nẵng mang trong mình dòng máu kiên cường không cam chịu khuất phục... Họ đã đứng lên, chiến đấu bằng tất cả sức mạnh. Nhưng sức mạnh hắc ám quá lớn. Giáo nhọn xé toạc màn đêm, tên tẩm độc lao đi như sao băng, bùa chú rực lửa. Nhưng vô vọng. Máu đổ... lệ rơi... tiếng khóc than vọng về từ những ngôi làng tan hoang...

(Hình ảnh chiếu minh họa các bậc thầy phong thủy uyên bác, các pháp sư tài ba thực hiện nghi lễ cổ xưa, triệu hồi linh khí hùng vĩ của Ngũ Hành Sơn và dòng Hàn Giang, hóa phép những khối kim loại quý hiếm thành hình hài cầu Rồng).

CỤ HAI: Trong đêm trăng huyền ảo, giữa tiếng niệm chú vang vọng như sấm rền, và những ngọn lửa thiêng bùng cháy dữ dội... Họ đã dùng phép thuật cổ xưa, kết hợp linh khí núi sông kiến tạo nên một sinh vật phi thường. Một con rồng khổng lồ bằng thép sáng chói. Cầu Rồng phong ấn vĩnh viễn linh hồn tàn bạo của U Minh Vương trong hình hài con rồng thép ấy. Từng đường thép uốn lượn... chính là xiềng xích vô hình, trói buộc sức mạnh hắc ám...

(Ánh sáng tập trung vào hình ảnh cầu Rồng trên phông nền, nhạc nền trở nên trầm lắng, có chút bất an, như tiếng thở dài của thời gian).

CỤ HAI: Nhưng thời gian... là kẻ bào mòn mọi phong ấn. Dưới lớp bê tông và ánh đèn neon của một thành phố đang phát triển, bóng tối  đang trỗi dậy. Những ham muốn tham lam, sự ích kỷ của con người... vô tình lay động giấc ngủ của ác thần.

(CỤ HAI khuất sau cánh gà, dáng vẻ nặng nề. Ánh sáng trên sân khấu từ từ tối dần).

CẢNH 2:

GIẤC MƠ BÊN TRANG SÁCH CỔ

(Ánh sáng vàng trầm ấm, tĩnh lặng chiếu vào một góc sân khấu, nơi bài trí như một thư viện cổ kính: những giá sách cao ngất chứa đầy những cuốn sách cũ kỹ, bụi bặm; một chiếc bàn gỗ lim cũ kỹ với ngọn đèn dầu leo lét và những trang sách ố vàng. PHONG LINH (24 tuổi, vẻ đẹp thanh tú, mái tóc đen dài buông xõa, mặc chiếc áo dài trắng tinh khôi, đôi mắt đen sâu thẳm như mặt hồ thu) đang ngồi đọc một cuốn sách cổ, những ngón tay thon dài khẽ lật từng trang giấy, vẻ mặt cô đăm chiêu, trăn trở).

PHONG LINH: (Đọc thầm, giọng nhẹ nhàng như tiếng gió thoảng) “Khi rồng thép cựa mình trong giấc ngủ... biển cả gầm thét giận dữ... bóng tối từ vực sâu trỗi dậy... nuốt chửng ánh sáng...”. Những dòng cổ tự này... dường như không chỉ là truyền thuyết, mà còn ẩn chứa một điềm báo... Một sự thật đang bị lãng quên...

(Phong Linh khẽ thở dài, đôi mắt đượm buồn. Cô tựa đầu vào trang sách ố vàng, chìm vào giấc ngủ chập chờn. Ánh sáng trên sân khấu dần chuyển sang màu xanh lục âm u, huyền bí. Tiếng nhạc nền trở nên ám ảnh, tiếng thì thầm mơ hồ, lạnh lẽo như tiếng gió rít qua khe đá vọng lên).

(Hình ảnh chiếu (mapping) huyền ảo lên một tấm màn mỏng phía trước sân khấu, tái hiện giấc mơ của Phong Linh: Cầu Rồng hóa thành một con rồng thép khổng lồ, vảy đỏ rực như than nung, gầm thét dữ dội giữa biển khơi giận dữ, những con sóng đen ngòm cuộn trào như muốn nuốt chửng cả bầu trời và mặt đất. Hình ảnh U Minh Vương ẩn hiện trong bóng tối, những xúc tu đen kịt vươn ra từ vực sâu.)

TIẾNG THÌ THẦM (vọng từ loa, lạnh lẽo, đầy ám ảnh): ...Thức tỉnh... sức mạnh bóng tối... xiềng xích lung lay... tự do...

(Phong Linh giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh túa ra, thở dốc, đôi mắt mở to đầy hoảng hốt nhìn quanh căn phòng tối tăm. Cô cảm nhận được một sự rung động nhẹ, lan tỏa từ phía phông nền cầu Rồng (hiệu ứng ánh sáng xanh nhạt nhấp nháy trên phông nền).

PHONG LINH: (Khẽ chạm tay lên ngực, trái tim đập loạn xạ) Lại giấc mơ đó... Cầu Rồng... Có chuyện gì đang xảy ra...? Nỗi bất an này...

(Ánh sáng tập trung trở lại vào Phong Linh, vẻ mặt cô đầy lo lắng, hoang mang.) 

MÀN 2: BÃO TỐ TRỖI DẬY CẢNH 3: LỜI CẢNH BÁO

(Sân khấu tối sầm lại, hiệu ứng ánh sáng chớp loằng ngoằng xé toạc màn đêm. Âm thanh mưa bão gầm thét dữ dội, tiếng sấm sét rền vang, tiếng gió rít man dại như tiếng hú của quỷ dữ. Hình ảnh cầu Rồng trên phông nền rung chuyển dữ dội, những luồng ánh sáng xanh lục ma quái lóe lên từ các khớp nối, lan tỏa như những mạch máu độc).

(CỤ HAI (vẫn chống chiếc gậy trúc, dáng vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt kiên định) vội vã chống gậy tìm đến Phong Linh trong thư viện (ánh sáng vàng yếu ớt, hắt bóng dáng ông già run rẩy lên những giá sách cổ).

CỤ HAI: (Thở dốc, giọng khàn đặc nhưng đầy sự khẩn trương) Phong Linh! Con... con có cảm thấy gì không?

Linh khí của cầu Rồng... đang hỗn loạn... U Minh Vương... hắn đang trỗi dậy!

PHONG LINH: (Khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh) Con... con đã mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ... Cầu Rồng... biển cả... bóng tối...

CỤ HAI: (Nắm chặt lấy bàn tay lạnh giá của Phong Linh, ánh mắt đầy lo lắng nhưng cũng chứa đựng niềm tin) Phong ấn đang suy yếu từng giờ! Chỉ có dòng máu của những người canh giữ và sức mạnh thuần khiết của Trái Tim Biển Đông... mới có thể ngăn chặn hắn! Thời gian không còn nhiều đâu con ơi!

(CỤ HAI run rẩy trao cho Phong Linh chiếc la bàn cổ bằng ngọc bích (đạo cụ phát sáng xanh huyền ảo, tỏa ra hơi ấm kỳ lạ).

CỤ HAI: Đây là chìa khóa  để tìm đến thế giới linh hồn của Rồng. Nơi đó... con sẽ tìm thấy sự giúp đỡ. Những bí mật cổ xưa, và cách đánh bại U Minh Vương. Hãy nhớ, con không đơn độc!

(Chiếc la bàn trong tay Phong Linh rung lên nhè nhẹ, mặt ngọc bích ấm áp như đang thở, mũi kim, thay vì chỉ hướng bắc, lại xoay tròn một cách vô định rồi từ từ hướng thẳng về phía phông nền cầu Rồng, phát ra ánh sáng xanh huyền ảo, dịu dàng nhưng đầy thôi thúc).

PHONG LINH: (Nhìn chiếc la bàn kỳ lạ, giọng đầy nghi hoặc nhưng cũng lóe lên một tia hy vọng) Thế giới linh hồn...? Thật sao...?

MÀN 3:

HÀNH TRÌNH VÀO CÕI THIÊNG CẢNH 4: DƯỚI CHÂN RỒNG

(Ánh sáng tối tăm, ẩm ướt bao trùm khu vực dưới chân phông nền cầu Rồng, những vũng nước nhỏ phản chiếu ánh sáng nhợt nhạt. Phong Linh cầm chặt chiếc la bàn ngọc bích trong tay, ánh mắt dò xét tìm kiếm. Cô tìm thấy một phiến đá cổ màu xám rêu phong, những đường vân đá uốn lượn như những ký tự bí ẩn).

PHONG LINH: (Khẽ chạm tay run rẩy vào phiến đá lạnh lẽo, cảm nhận một luồng năng lượng kỳ lạ). Lạnh quá! Nhưng... sâu bên trong lại có một cảm giác ấm áp... như một sự cộng hưởng...

(Mặt đất dưới chân Phong Linh rung nhẹ (hiệu ứng rung lắc nhẹ). Không gian xung quanh bắt đầu biến dạng một cách kỳ ảo, những luồng ánh sáng màu sắc kỳ lạ, huyền ảo như cực quang bắt đầu xuất hiện, xoáy tròn rồi tụ lại thành một cánh cổng ánh sáng lung linh).

PHONG LINH: (Kinh ngạc tột độ, lùi lại một bước). Cái gì... cái gì đang xảy ra vậy...? Đây là... cánh cổng...?

CẢNH 5: THẾ GIỚI LINH HỒN

(Ánh sáng huyền ảo đa sắc bao trùm sân khấu, những đám mây ngũ sắc bồng bềnh trôi lơ lửng (hiệu ứng khói và ánh sáng). Phong Linh (có thể sử dụng kỹ thuật treo lơ lửng hoặc hiệu ứng ánh sáng đặc biệt) như đang lơ lửng giữa không trung, bao quanh là một không gian kỳ dị, siêu thực).

(Những LINH HỒN RỒNG THÉP CỔ XƯA (ba diễn viên mặc trang phục ánh kim mờ ảo, di chuyển uyển chuyển như những làn khói) lượn lờ xung quanh Phong Linh. LINH HỒN LONG ÂN (một diễn viên cao lớn, mặc trang phục màu vàng rực rỡ, uyển chuyển và mạnh mẽ, trên người tỏa ra vầng hào quang ấm áp) từ từ tiến đến gần Phong Linh).

LONG ÂN (GIỌNG VỌNG TỪ LOA, trầm ấm, vang vọng như tiếng chuông cổ): Hậu duệ, cuối cùng ngươi cũng đã đến. Chúng ta đã chờ đợi ngươi từ rất lâu rồi...

(Hình ảnh chiếu (mapping) huyền ảo lên không trung, tái hiện những thước phim quay chậm về trận chiến cổ xưa, sự tàn bạo của U Minh Vương, sự hy sinh anh dũng của những con rồng thép, và hình ảnh viên ngọc trai khổng lồ Trái Tim Biển Đông phát sáng rực rỡ).

LONG ÂN: U Minh Vương... Sức mạnh hắc ám của hắn đang trỗi dậy, phong ấn đang suy yếu... Chỉ có dòng máu của ngươi - hậu duệ của những người canh giữ mới có thể ngăn chặn hắn và bảo vệ Trái Tim Biển Đông - linh hồn của thành phố này...

(Ánh sáng tập trung vào Phong Linh, vẻ mặt cô từ hoảng sợ dần chuyển sang kiên định, một ngọn lửa quyết tâm bùng lên trong đôi mắt).

MÀN 4: NHỮNG THỬ THÁCH CẢNH 6: KÝ ỨC ĐAU THƯƠNG

(Không gian mờ ảo, những hình ảnh chắp vá, rời rạc (chiếu) hiện ra, tái hiện những khoảnh khắc đau thương tột cùng của những người thợ xây cầu Rồng năm xưa: bàn tay chai sạn rớm máu, những giọt mồ hôi rơi lã chã, ánh mắt khắc khoải nhớ nhà, những tai nạn bất ngờ cướp đi sinh mạng đồng đội. GIỌNG U MINH VƯƠNG (vọng từ loa, the thé, đầy mưu mô và chế giễu) vang lên, như muốn gieo rắc sự tuyệt vọng).

U MINH VƯƠNG: (Cười khẩy) Nhìn xem, những kẻ yếu đuối. Sự hy sinh ngu ngốc, đau khổ, mất mát... Tất cả đều vô nghĩa. Ngươi có muốn đi theo vết xe đổ đó không? Hỡi kẻ hậu duệ bé nhỏ...?

(LONG ÂN (ánh sáng vàng trên người mạnh hơn, tỏa ra sự ấm áp và kiên cường) đứng chắn giữa Phong Linh và những hình ảnh đau thương, như một ngọn hải đăng dẫn lối trong đêm tối).

LONG ÂN: Đừng nghe hắn! Hãy nhớ đến tình yêu thương, ý chí kiên cường, và niềm tự hào cháy bỏng về công trình vĩ đại mà họ đã kiến tạo! Chính sự hy sinh cao cả ấy đã tạo nên sức mạnh cho phong ấn... Và nỗi đau chỉ càng củng cố thêm quyết tâm trong ngươi!

(Phong Linh nhắm mắt lại, cố gắng gạt bỏ những hình ảnh đau thương, hít một hơi thật sâu rồi mở mắt ra, ánh mắt cô trở nên kiên định và mạnh mẽ hơn).

CẢNH 7: THÀNH PHỐ TRONG GIÔNG BÃO

(Sân khấu tối sầm lại, hiệu  ứng ánh sáng chớp loằng ngoằng xé toạc màn đêm, những tia sét rạch ngang bầu trời. Âm thanh mưa bão gầm thét dữ dội, tiếng sấm sét rung chuyển cả không gian, tiếng gió rít man dại như tiếng hú của quỷ dữ. Hình ảnh chiếu (mapping) lên phông nền thành phố Đà Nẵng đang oằn mình trong cơn bão, cây cối đổ rạp, biển động dữ dội. Hình ảnh chiếu U MINH VƯƠNG (một con Kraken khổng lồ, sần sùi như đá ngầm phủ đầy rong rêu ghê tởm, đôi mắt đỏ rực như hai hòn than địa ngục) trồi lên từ biển, những xúc tu đen kịt, quằn quại vươn ra phá hủy mọi thứ).

U MINH VƯƠNG (GIỌNG VỌNG TỪ LOA, the thé, đầy hận thù và sự đắc thắng): Ha ha ha... Ta đã trở lại! Xiềng xích đã đứt! Đà Nẵng bé nhỏ này sẽ chìm trong bóng tối vĩnh hằng! Trái Tim Biển Đông... sắp thuộc về ta!

(Tiếng la hét kinh hoàng của người dân (âm thanh) vọng lại giữa tiếng gầm rú của biển cả. HOÀNG (khuôn mặt thất thần, áo quần ướt sũng) hốt hoảng chạy vào sân khấu).

(PHONG LINH trở về sân khấu thực, đứng dưới chân phông nền Cầu Rồng, ánh mắt cô bình tĩnh lạ thường, đôi tay nắm chặt chiếc la bàn ngọc bích, một ngọn lửa kiên định cháy trong đôi mắt).

PHONG LINH: (Giọng mạnh mẽ, vang vọng át cả tiếng gầm rú của bão tố) Không! Ta sẽ không để điều đó xảy ra! Ta sẽ bảo vệ thành phố này!

MÀN 5:

TRẬN CHIẾN CUỐI CÙNG

 

CẢNH 8:

HỒN RỒNG THỨC TỈNH

 

(Khi U Minh Vương gầm thét dữ dội, những luồng năng lượng hắc ám bao trùm, LONG ÂN (hiệu ứng ánh sáng vàng rực rỡ) và các LINH HỒN RỒNG THÉP CỔ XƯA (hiệu ứng ánh sáng bạc lấp lánh, những bóng hình trong suốt uyển chuyển) đồng loạt trỗi dậy từ phía phông nền cầu Rồng (phông nền bắt đầu phát sáng rực rỡ). Cầu Rồng rung chuyển dữ dội, những đường thép uốn lượn phát ra ánh sáng xanh biếc).

LONG  ÂN  (GIỌNG  VỌNG  TỪ LOA, uy nghiêm, đầy sức mạnh): Sức mạnh của Đà Nẵng không bao giờ lụi tàn! Tinh thần quật cường của người dân nơi đây - sẽ mãi trường tồn!

(Hình ảnh chiếu (mapping) hoành tráng: Cầu Rồng dần biến hình, lớp vỏ thép bên ngoài nứt vỡ, để lộ ra hình hài một con rồng thực sự, uyển chuyển và hùng vĩ, toàn thân phát ra ánh sáng xanh biếc. Đôi mắt rồng mở to, sáng rực như hai vầng thái dương xanh biếc, nhìn thẳng vào U Minh Vương).

(Một tiếng gầm vang vọng xé toạc không gian. Từ miệng con rồng thiêng, cột ánh sáng xanh biếc rực rỡ phun ra, xoắn ốc như một mũi khoan năng lượng khổng lồ, xuyên thẳng vào U Minh Vương. Bóng tối gào thét, co rúm lại dưới ánh sáng thuần khiết. Những xúc tu khổng lồ của hắn quằn quại trong đau đớn rồi từ từ hóa thành làn khói đen mịt mờ, tan biến vào hư vô).

(LONG ÂN (ánh sáng vàng trên người mờ dần) tiến lại gần Phong Linh, ánh mắt trìu mến).

LONG ÂN: Ngươi đã làm được... Hậu duệ dũng cảm, hãy bảo vệ nơi này, giữ gìn linh hồn của thành phố...

(LONG ÂN và các linh hồn rồng thép tan biến thành những vệt sáng lung linh, hòa vào ánh sáng xanh biếc của Cầu Rồng. CỤ HAI mỉm cười hiền hậu, ánh mắt tràn đầy sự mãn nguyện rồi từ từ ngã xuống, trút hơi thở cuối cùng).

 

CẢNH 09: BÌNH MINH TRÊN SÔNG HÀN

(Ánh sáng hồng rực của bình minh từ từ ló rạng, nhuộm hồng những áng mây trên bầu trời trong xanh, xua tan đi những tàn dư u ám của đêm kinh hoàng. Phong Linh đứng trên sân khấu, hướng mặt về phía phông nền cầu Rồng đang rực rỡ trong ánh bình minh, dưới chân cô, dòng Hàn Giang lấp lánh ánh ban mai).

PHONG LINH: (Giọng mạnh mẽ nhưng dịu dàng, nhìn về phía khán giả) Bình minh đã lên. Bóng tối đã tan. Đà Nẵng vẫn đứng vững. Hồn rồng... sẽ mãi thức tỉnh trong trái tim mỗi người con nơi đây!

(Nhạc nền hùng tráng nhưng cũng đầy hy vọng vang lên. Ánh sáng từ từ tập trung vào Phong Linh và hình ảnh Cầu Rồng rực rỡ, rồi từ từ tắt hẳn).

L.Đ.K