Trăng thức - Lê Minh Tâm
- Ảo! Tối qua mày đi đâu?
Vừa từ máy nước tập thể vào, Sa đã đón hỏi tôi ngay trước cửa phòng. Trông mắt nó xếch lên, cánh mũi phập phồng, miệng tém lại, tôi không khỏi ngạc nhiên nhưng vẫn giả tảng.
- Mà sao?
- Có người tìm mày đấy! Một người thế này này, thế này này - Sa giang tay để mô tả hình dáng người muốn nói đến - Anh ta bảo phải mất công lắm mới tìm được đến đây.
Tôi vừa cảnh giác nhìn Sa, sợ bị "lỡm" bởi con bạn nghịch như yêu này, vừa cố điểm lại trong trí nhớ những dáng hình đã gặp. Mãi không sao đoán được, tôi đành lắc đầu. Mái tóc ngắn củn như con trai của Sa khẽ gật gật. Sa đưa tay chỉ vào ngực , đáp:
- Vậy mà có đấy. Có cái này để đoán ra đấy.
Tôi nguýt một cái rõ dài chực quay đi. Sa níu tôi lại, nói trong tiếng cười:
- Thôi, đây, đây cô nàng hay dỗi ơi. Có một anh chàng bộ đội... Anh ta bảo anh ta là Vọng... À mà không... là...
Tôi ngẩn người cố lục tìm trong trí nhớ. Một người con trai... bộ đội... tên là Vọng... Như có cái gì vừa chạm vào tiềm thức, làm chao động những sợi dây trì níu trí nhớ tựa hồ đã xơ cứng trong tôi. Tôi hỏi dồn:
- Người đó có nói khi nào quay lại không?
- Không! Trở lại đơn vị rồi!
Tiếng Sa như vỡ ra giữa bao ý nghĩ chằng chéo trong tôi...
...
Chuyến tàu hôm ấy người đông kín các toa. Tôi đang len vội giữa các băng ghế tìm chỗ thì một người bộ đội, tay ôm ba lô trước ngực đã nhích sang bên nhỏ nhẹ:
- Cô ngồi tạm xuống đây đi. Trong toa hết chỗ rồi.
Tôi ngạc nhiên nhưng rồi cũng ngồi vào khoảng trống bên cạnh.
Tàu từ từ rời ga. Gió lùa qua cửa sổ mát rượi. Mỗi lần có cơn gió thoảng qua, tôi lại lúng túng vuốt vội mái tóc cứ đổ xòa lên vồng ngực người con trai, trả về bờ vai mình. Thoạt đầu anh chỉ im lặng. Chừng sau thấy tôi có vẻ vất vả với mái tóc "ngỗ ngược" của mình, anh cười nửa đùa nửa thật:
- Cô không thấy sao, nó đang đùa với gió đấy!
Người tôi chợt nóng ran như bị bắt quả tang đang làm điều gì vụng trộm. "Anh chàng này cũng đáo để thật". Nhưng kỳ lạ chưa, ý nghĩ ấy lại khiến tôi bớt ngượng ngùng trước người con trai lạ mặt này.
- Cô trở lại trường à? - Anh bắt chuyện.
- Sao anh biết?
- Nếu tôi không biết, cô đã chẳng ngạc nhiên, phải không nào? - Anh lém lỉnh giải thích.
Tôi đuối lý nín thinh, chăm chăm nhìn những dãy núi mờ xa in lên nền trời vừa chớm hoàng hôn. Như để phá đi sự im lặng, anh lên tiếng:
- Cô giận à?
- Không.
- Vậy thì làm quen nhé! Tên tôi là Vọng. Thế còn cô?
- Ảo! - Tôi đáp gọn lỏn.
Anh tròn mắt:
- Thật là một sự ngẫu nhiên đến lạ lùng. Tên tôi và cô mà đặt gần nhau thì làm cho mọi cái trở thành không hiện hữu.
Tôi ngẩn người quá bất ngờ trước ý nghĩ đó đến đỗi chỉ còn biết bối rối lảng đi. Bên ngoài bóng chiều đang khuất dần. Màu trời từ lam xám ngã sang xẩm đen lấm chấm sao, tựa như ai vừa dát một lớp thạch đính chi chít những hạt kim cương lấp lánh lên nền trời. Đoàn tàu vẫn lăn bánh xình xịch...xình xịch...
Gió chợt trở chiều mang theo những rạch sáng ngoằn ngoèo khiến cho màn trời trở nên nhăn nhở, dữ tợn. Bỗng chốc đất trời như được khâu liền bằng những sợi mưa. Tôi ngơ ngác nhìn qua khung cửa.
- Không sao đâu. Mưa bóng mây đấy thôi.
- Mưa bóng mây là sao hở anh?
Anh nhìn tôi cười trêu:
- Là... là mưa làm nũng!
- Ơ...
- Chớ không phải à? Mưa gì mà chợt đến chợt tạnh như các cô gái hay hờn dỗi ấy, không biết đâu mà lần. Cách làm đẹp của các tiên nữ nhà trời đấy.
- Sao cơ?
Anh được thể trêu già:
- Ảo không thấy sao? Sau cơn mưa bao giờ bầu trời cũng trong xanh, cũng đẹp hơn lên là gì? Vì vậy mà các cô gái muốn có đôi mắt đẹp thì phải làm gì, Ảo biết không?
- Chịu thôi.
- Phải khóc thật nhiều vào!
- Khóc mãi thế à, đau mắt lắm.
- Nhưng lại được “mắt đẹp" cơ mà - Anh cười hóm hỉnh đoạn chỉ ra khung cửa - Kìa, nhìn kìa, tạnh rồi đấy.
Tôi nhìn theo cánh tay anh chỉ. Quả thật mưa đã tạnh hẳn cũng bất ngờ như lúc đến. Vầng trăng từ đâu chợt nhô lên vàng óng, nhuộm sáng không gian yên ả. Những hạt mưa chưa kịp vỡ trên mặt lá, bắt ánh trăng lấp lánh như những cánh sao rơi. Lúc này, trăng đã lên cao và đêm cũng đã đi thật sâu vào khuya. Bỗng dưng tôi muốn biết rõ về anh, dù chỉ là để biết mà thôi.
- Anh Vọng về phép à?
- Vâng. Đợt phép đầu tiên của tôi đấy. Đơn vị tôi đóng quân ở tận biên giới kia.
- Thế anh vào bộ đội từ bao giờ ?
- Ảo đang học năm thứ mấy thế?
- Anh hỏi lại tôi.
- Dở năm sư phạm thứ nhất.
- Vậy là khi Ảo vừa trở thành cô nữ sinh trung học, tôi đã khoác áo lính - Anh vỗ vỗ chiếc ba lô trên đùi, đổi giọng tâm tình - Sau này phục viên, thế nào tôi cũng sẽ thi lại đại học. Nhất định là mẹ tôi sẽ vui lắm... Lúc ấy, chắc Ảo đã ra trường và đi tận đẩu tận đâu rồi nhỉ?
Những lời anh nói khiến tôi ngỡ ngàng. Một thoáng nao nao lan xuyên trong tôi. Tôi buột miệng:
- Nhưng quả đất tròn cơ mà...
Anh day sang nhìn tôi, sôi nổi hẳn lên:
- Thế... Thế Ảo có đủ kiên nhẫn một mình đi giáp vòng quả đất không?
- ...
Không gian yên ắng, chỉ có tiếng bánh sắt xát trên thanh ray giòn giã, khỏa lấp hộ nỗi bối rối trong tôi. Biết làm sao để trả lời anh khi tôi còn chưa hiểu rõ được mình. Mà sao vậy nhỉ? Sao anh lại hỏi thế nhỉ?...
- Ảo trông kìa. Trăng sáng quá - Bên tai tôi lại vang lên giọng nói trầm ấm - Trăng mười sáu đấy. Trăng mười sáu sẽ dát sáng trên mỗi lối về...
Tôi nhìn anh, sẽ lắc lắc đầu:
- Mượn trăng để đưa lối không được đâu anh Vọng ơi...
Tiếng loa phóng thanh từ bên dưới sân ga vang lên cắt ngang câu nói của tôi. Trong toa nhốn nháo. Anh vẫn ngồi yên chờ đợi. Sau một lúc chần chừ, khoác ba lô lên vai, anh đứng đối mặt tôi:
- Đến nơi rồi. Bố mẹ tôi ở đây.
Tôi ngẩn người không nghĩ là anh sẽ xuống ở ga này. Và tôi càng bối rối hơn khi anh nhìn tôi, đôi mắt đượm buồn:
- Vậy là Ảo vẫn chưa dứt khoát đấy nhé. Nhưng còn tôi, tôi sẽ không quên đêm trăng này, mãi mãi không quên...
Anh gần như thầm thì rồi nhảy vội xuống khi tàu chực chuyển bánh. Tôi quay ngoắc nhìn qua cửa sổ nhưng chỉ kịp nhìn thấy cánh tay anh đưa lên, vẫy vẫy giữa trời. Đoàn tàu lao đi. Cây cối, núi đồi và cả anh nữa như cố sức lao theo nhưng cứ bị bật lùi trở lại...
...
- Rồi từ đó đến giờ mày không nghĩ đến nữa sao? - Sa băn khoăn hỏi.
- Nhưng đã có gì đâu mà nghĩ? - Tôi trả lời.
- Thế mày có tiếc tối qua đã không gặp được anh bộ đội ấy không?
Tránh cái nhìn của Sa, tôi thành thật đáp:
- Khó nói quá! Nhưng có lẽ là có. Để xem anh ấy có thay đổi gì không. Mà này, không được nghĩ lan man đấy nhé!
- Nào ai dám nghĩ lan man. Lan man để mà "đúng" ấy à!
Sa cười ngặt nghẽo, dí vào trán tôi. Chợt Sa thốt lên:
- Chết thật, tao quên lá thư. Anh ấy có gởi thư lại cho mày. Tao kẹp trong cuốn sách để đầu giường.
Tôi run run bóc chiếc phong bì để ngỏ. Lá thư chỉ là mảnh giấy vở học trò, với vẻn vẹn dòng chữ:
“...Trời còn có bữa sao quên mọc
Tôi chẳng đêm nào chẳng nhớ em...”
Gởi Ảo thân yêu
Biên giới mùa trăng
Tôi sững sờ đọc như nuốt từng chữ dẫu đó là những câu thơ quá quen thuộc và lòng cảm thấy chưa thỏa vì những câu thơ ngắn ngủi kia. Bất chợt tôi lật qua mặt sau lá thư. Một dòng chữ khác găm vào mắt nhức nhối: "Xin chuyển đến Ảo lá thư của Nguyễn Khắc Vọng nhờ trao lại trước lúc hy sinh". Những con chữ như lồng lên trước mắt tôi. "Không, anh không thể chết. Anh đã đến tìm tôi và rồi anh sẽ trở lại. Người con trai ấy là Vọng, là Vọng phải không anh, Vọng ơi!...".
Từ tận cùng trái tim tôi bật lên tiếng nức nở. Trời ơi, sao đến bây giờ, khi đã vĩnh viễn xa anh, tôi mới nhận ra rằng anh gần gũi tôi biết bao... Bần thần, tôi lật lại mặt giấy có dòng chữ của anh. Dòng chữ chao đi theo ngấn nước rưng rưng. Sau làn nước mắt, dưới trang giấy học trò, thời gian và không gian như bừng trở dậy, vành vạnh, vàng rỡ trăng mười sáu dậy thì...
L.M.T